Truyện “Cô thám tử ngốc nghếch” chủ yếu kể về cuộc sống của cô bạn Tường Vy. Đó là một cô gái mang vẻ bề ngoài khá nam tính. Tường Vy cũng có cuộc sống bình thường như bạn đồng trang lứa khác, cũng có gia đình yên ấm, cũng có ước mơ riêng, nhưng cô bé lại bị mắc hội chứng tự kỷ mà chính cô cũng không hề biết. Căn bệnh khiến cô bị hạn chế về khả năng giao tiếp, và đặc biệt cô bé rất sợ người khác giới. Đó là khởi nguồn cho mọi sự rắc rối mà cô luôn gặp phải.
Câu chuyện bắt đầu khi Tường Vy được cha mẹ cho theo học tại trường Thám tử Sherlock Holmes. Cô bé phải làm quen với những người bạn mới. Cô lần lượt gặp “sao chổi” và “hoàng tử” của mình… Tưởng chừng mọi rắc rối xoay quanh cô sẽ dừng ở đó, nhưng cô còn phải đối mặt với nhiều điều… Nhân vật khác bên cạnh Tường Vy là Viên Viên, cũng là một cô gái “lạ lùng”. Đó là một cô nàng bị coi là les và những bí mật của cô ta… Và sự xuất hiện của một nhân vật bí ẩn? Liệu cô có đủ dũng cảm để tiếp tục theo học tại ngôi trường và tiếp tục khám phá những bí mật kỳ lạ…?

Phần 1: Trường Sherlock Holmes


– Andecxen!!!
Tôi gào rú như điên, mặc cho mọi người đang không ngừng ném ánh nhìn vẻ hết sức khó hiểu về phía mình. Tôi nhìn xuống, bàn tay tôi đang chạm vào cuốn truyện cổ tích Andecxen mà tôi hàng mơ ước. Ôi! Làm sao tôi có đủ tiền để mua nó cơ chứ. Tôi lắc đầu ngán ngẩm, bất chợt đưa tay vào túi, nó chạm phải một thứ gì đó. Rút lên. Hóa ra là xấp tiền lẻ, thứ xa xỉ mà chỉ thỉnh thoảng mẹ mới cho tôi. Tôi chưa kịp định thần lại thì trống ngực đập thình thịch, báo hiệu cho sự sợ hãi dần kéo tới. Tôi tiếp tục hành động đúng kế hoạch thường lệ. Mắt tôi vờ quan sát những cuốn sách được đặt đầy trên kệ. Theo thói quen, một tay tôi nhẹ nhàng nhét cuốn sách vào trong lớp áo đồng phục. Mồ hôi lấm tấm trên trán tôi.
“Hic! Hic! Liệu tôi có… Liệu chuyến này có trót lọt không nhỉ?”
Trước mắt tôi hiện lên quang cảnh tòa án. Đứng giữa là tôi??? Tôi bị khóa chặt hai tay, đầu cúi gằm chịu trận. Đại diện Viện kiểm sát nhận xét tội trạng:
“…Bị cáo Tường Vy cần phải nhận bản án… tù chung thân, nhằm răn đe cho các đối tượng khác!”
Nói xong, ông này ngoác to bộ hàm nhọn hoắt… lao về phía tôi, tốc độ tưởng sánh ngang sóng siêu âm…
Tôi bừng tỉnh, mồ hôi nhỏ tong tong thành từng giọt to đùng.
Tới lúc đặt chân ra tới cửa nhà sách, tôi mới hoàn hồn, thở phào nhẹ nhõm.
– Yêu cầu khách hàng đứng lại cho chúng tôi kiểm tra!
– Ơ… Cháu… Cháu…
Tôi ú ớ, miệng lắp ba lắp bắp không thành tiếng. Khuôn mặt tôi từ màu đỏ bừng, chuyển sang tái mét. Ôi! Tôi muốn độn thổ mất. Tôi tự cốc vào đầu đau điếng.
“Đồ ngốc! Ai bảo lúc nãy lớn tiếng vậy chứ! Bây giờ thì toi rồi!”
Cơn bão xui xẻo đang đổ vào đất liền, báo động cấp cực kỳ nguy hiểm, có khả năng tàn phá rất lớn.
Tay ông ta vừa chạm tới, không phải đắn đo, cuốn sách đã rớt xuống một cách lạnh lùng, nằm chỏng chơ dưới chân tôi…
– Con làm ăn kiểu gì vậy?
Giọng bố tôi hờ hững, chìa mảnh giấy bảo lãnh cho người nhân viên. Ông đưa tay lên, cố che cái miệng ngáp dài.
“Lần sau nhớ cẩn thận hơn nhé!”, bố tôi thì thầm rất nhỏ như sợ ai đó nghe thấy.
Tôi trố mắt nhìn bố. Ông chỉ cười khà khà, khoan khoái cất bước ung dung trên con phố nhỏ.
“Bố thật khó hiểu!”
Trên một khu phố sầm uất, tại một ngôi nhà uy nghi nằm giữa mặt phố chính. Một thằng nhóc nhảy phốc từ trên giường xuống hệt như Tarzan thời hiện đại. Cậu ta gãi gãi mái tóc rối bù.
– Ui chao! Sao mất hình tượng quá vậy nè!
Cậu ta với lấy lọ keo xịt tóc, dùng lược chải đâu vào đấy. Đứng trước tấm gương lớn, trông cậu như một thiên sứ.
– Trông mình cũng ra dáng đấy chứ!
Sau đó, cặp kính cận được đeo vào, ẩn giấu đi đôi mắt đen sáng lấp lánh. Môi cậu thoáng nụ cười tự tin đón chào ngày mới.
– Ổn rồi! Lên đường thôi!
Tôi trở về nhà. Bố tôi theo thói quen, lại lao vào bếp. Tôi ngồi trước máy tính, vào nick chat của mình. Một nick sáng, rồi hai… Tôi bắt đầu cái công việc vô cùng nhàm chán như vậy, cho tới lúc bố tôi gọi xuống ăn cơm.
– Con phải tập thói quen thường xuyên vào bếp đi… Nhỡ lúc nào bố mẹ “đều đi vắng” thì sao?
Tôi hiểu từ “đều đi vắng” mà bố nói là gì. Tôi chỉ ậm ừ vâng dạ, rồi tiếp tục chúi mũi vào ăn, không chịu để tâm lời bố nói là những gì. Bố mẹ tôi sống trong thời đại thế kỷ 21 hiện nay, mà vẫn giữ nguyên cách nhìn của những năm xưa cũ. Tôi thường xuyên nghe những lời tương tự như thế của bố mẹ, nên thuộc nằm lòng cả rồi. Tôi hoàn thành “nghĩa vụ cao cả” của mình, xong rửa bát, rồi chui tọt vào phòng riêng.
Tôi là một con nhóc lúc nào cũng gặp toàn đen đủi, chẳng làm cái gì ra trò. Thường xuyên xui xẻo nên cũng dần thấy quen, tôi như người “sống chung với lũ”.

Tôi là Tường Vy, thuộc cung Bạch Dương. Tôi là một cô gái có nhóm máu B, chẳng biết đó là niềm vui hay nỗi buồn khi tôi được biết người mang nhóm máu như tôi, chiếm một số lượng khá ít so với các nhóm máu khác. Ai mang nhóm máu này được coi là lập dị, tôi có phải là một trong số ấy không? Hiện tôi đang là học sinh trường Mc Donan. Tôi vốn chúa ghét bọn con trai. À mà không… tôi hơi sợ khi ở gần bọn chúng. Mỗi khi đứng gần tên nào được định nghĩa là nam giới, tôi lại cảm thấy khó chịu vô cùng. Bố tôi bảo tôi đúng là số một! Cho nên vì vậy tôi càng đem lòng thù hận “nửa bên kia của thế giới” một cách sâu sắc. Từ nhỏ tới giờ, tôi lúc nào cũng đánh nhau với tụi con trai. Tôi là một đứa con gái chính xác 100%, đó là sự thực không chối cãi được. Nhưng không may mắn được ông trời bố thí cho sự dịu dàng, uyển chuyển thục nữ. Tôi đi đến đâu là kinh thiên động địa tới đấy. Chân tay thì cứ khuềnh khoàng, đi rõ hình chữ bát, mà dậm tới đâu là rung chuyển ầm ầm. Giọng nói thô thô khó nghe. Diện mạo thì đậm chất nam nhi đại trượng phu ra phết, ai nhìn bề ngoài cũng đều bảo tôi là nam giới! ******* cạp… Mấy mụ bạn chí cốt suốt ngày than thở:
“Ôi chao! Giá mà bà là con trai thì… đẹp dzai phải biết!”
Khiến cho tâm hồn non nớt của tôi rớt tòm xuống đáy dòng sông băng giá.
Năm nay tôi thi vào cấp III. Ngày xem thông báo kết quả, lòng tôi thấy thấp thỏm, lo sợ. Tâm trí tôi lại hiện ra lờ mờ.
Những con số cứ nhảy nhót loạn xạ trước mắt tôi. Điểm thi của tôi! Như chiếc máy quay số, chuyển liên tục từ số nọ sang số kia, không chịu dừng lại. Mặc kệ tôi kêu gào vô ích!
Tôi giật mình. Hóa ra là nằm mơ!
Bố tôi thở dài. Ông đặt tờ giấy xuống bàn. Tôi không dám hi vọng, nhưng cố tự trấn tĩnh.
Toán: 3,5 điểm;
Văn: 5,0 điểm;
Anh văn: 4,5 điểm.
“Trời ơi! Kém vậy sao?”
– Con đã cố gắng hết sức mình rồi! Đừng lo nghĩ nhiều!
Mắt tôi hoa lên. Tôi… ngu đến thế sao?
Không đủ điểm vào trường công, tôi đành theo học tại trường Mc Donan. Trường học này quy tụ những nhân tài giỏi nội trợ nhất trên khắp cả nước. Tôi đây tự hào mình cũng chưa số hẩm hiu lắm, vì còn lưu giữ được chút tài nghệ bếp núc gia truyền từ papa tôi. Điều đó chứng tỏ tôi là “đích thị” đã không thua kém các Mr Đầu bếp nhà tôi. Cái số tôi nó đen đủi làm sao lại vớ đúng phải lớp toàn những “đại trượng phu”!?!
Tiết học ẩm thực cung đình kéo dài đôi chút. Tôi loay hoay mãi với những món cổ xưa, nhưng khó cực kỳ. Mặt tôi căng ra cực độ, mắt trợn lên, môi rung rung vẻ biểu cảm khá kỳ quặc.
– Trò Vy!? Em trình bày sai rồi. Phải làm thế này chứ…!
Thầy giáo quắc mắt nhìn chằm chằm vào tôi. Toàn thân tôi giật bắn như vừa chạm phải ổ điện. Ông ta đến khu vực của một học viên, vừa gật gù, vừa thuyết giảng tỏ vẻ hơi phấn khích. Ông bật cười khoái trá, tự lẩm bẩm khen mình. Tôi cảm thấy cổ họng có gì hơi khó chịu.
Ai vào đây chắc ngạc nhiên lắm khi thấy toàn là nam ở nơi này. Quên mất! Có độc một nữ là Tường Vy tôi. Tôi nhìn lướt qua, nhưng không giám dừng lâu tại ai cả. Những anh chàng này đang hì hụi làm các món ăn, trổ tài chế ra nhiều món mới hơn, rồi tham khảo ý kiến đóng góp của nhau thật rôm rả. Họ phần lớn là các trai tân chuẩn bị lấy vợ. Đây là tiêu chí hiện giờ để cho phép kết hôn, bất cứ chàng trai nào cũng phải qua khóa huấn luyện cấp bằng nấu ăn!!!
Tôi là cái đứa “hậu đậu” nhất quả đất! Tôi hễ đụng vào cái gì là hỏng cái đó, bất kể đồ mới hay cũ.
Loảng xoảng! Ba chiếc đĩa xếp ngay ngắn trên bàn đua nhau rơi xuống nền nhà. Chúng trêu đùa tôi chắc! Rõ ràng tôi nhớ mình rất cẩn trọng xếp đặt chúng mà nhỉ? Ôi giời!!! Trong lúc mải khuấy nồi súp, tôi “vô tình chứ không hề cố ý” huých cùi chỏ một cái… Thế là tạm biệt các em đĩa ơi, đi nhé!
Một ngày ở trường đối với tôi thế là quá đủ.
Về nhà, tôi thấy bố đang thả mình thư giãn trên sôfa, miệng nhè nhẹ nhả khói từ tẩu thuốc. Trông bố thật chẳng khác gì thám tử siêu hạng Sherlock Holms, đáng ngưỡng mộ quá! Tôi vừa khẽ reo lên thì tay bố tôi từ từ thả ra, làm rớt cái tẩu xuống đất đánh cốp, đầu ông gật gù, mắt lim dim mơ màng.
– Vy à? Bố có chuyện… cần nói với con!
– Bố… có… chuyện gì?
Tôi nghe rõ tiếng bụng sôi lên, hòa với tiếng tim đập thình thịch như đang thi chạy nước rút của mình.
– Dạo này… nhà mình đã… tiêu gần hết số tiền ít ỏi… con biết rồi đấy… từ sau khi chúng ta chuyển nhà…
Tai tôi như ù đi…
“Thế là thế nào?”
– Nên bố quyết định… gửi con theo học tại ngôi trường mới…
Hai bố con tôi đứng chờ xe buýt dưới cái nắng oi bức giữa trưa. Tôi đứng mỏi rã rời hết chân tay. Vậy mà mấy cái xe đó chẳng thương bố con tôi, chúng cứ vô tư lướt qua, chẳng thèm dừng lại, còn “khuyến mãi” cho chúng tôi hít đầy khói bụi mù mịt phía sau.
Chừng khá lâu sau, một chiếc xe buýt to lù lù chậm chạp tiến về phía chúng tôi. Cái xe này vừa lắc lư vừa phát ra tiếng động ầm ĩ, như là thể hiện vẻ khác biệt của nó trước mọi thứ. Bố tôi chuẩn bị tư thế nhảy lên xe, miệng không ngừng bảo tôi nhớ cầm đủ hành lý theo sau. Tôi uể oải mang đống đồ lỉnh kỉnh bước lên.
“Hả? Đây là loại xe gì vậy?”
Trước mắt tôi là dãy ghế cao ngất, tôi nhìn thoáng qua thấy hoa cả mắt. Lúc đầu, tôi không dám nghĩ rằng nó có thể ngồi được, chỉ khi thấy bố ngồi xuống yên vị thì tôi mới dám thả mình trên đấy.
Tôi ngủ gật gù trên xe. Haizz… Khổ quá! Tại hôm qua háo hức đến trường mới nên tôi chẳng tài nào ngủ nổi! Đi xe dễ ngủ thật đấy!
– Dậy đi con… Sắp đến nơi rồi đấy!
Tôi bị đánh thức bởi tiếng gọi của bố.
Ôi! Trời ơi! Sao cái nơi này càng đi sâu vào càng hẻo lánh thế vậy?
Hai bên đường cát bụi mù mịt, nhà cửa thưa thớt. Thậm chí còn ít dân cư hơn cả cái chốn nhỏ quê tôi.
Hộc… Hộc… Hai bố con tôi mệt hết sức, mãi mới “lết” được tới nơi.

“TRƯỜNG THÁM TỬ SHERLOCK HOLMES”.
Một tấm biển to bự chảng đập vào mắt tôi.
– Gì thế? Bố cho con học trường thám tử á?!
– Hề! Hề! Bố muốn con trở thành một thám tử giỏi thôi mà!
– Á!!! Á!!!

Trường mới của tôi đây sao? Bên ngoài là bức tường dày kiên cố, cao ngất, bao bọc y như chiến lũy thời xưa. Tự dưng tôi thấy sao đau bụng quá, mỗi lần lo lắng là thường như vậy. Tôi hơi sợ, không dám bước vào.
Bố dừng lại, định cho tôi vào, rồi bố theo sau. Nhưng tôi đẩy bố đi trước. Thế là hai bố con tôi cùng nhau bước vào. Oái! Sao mà nhiều con trai thế này? Nhiều gấp mấy chục lần hội con trai ở trường cũ của tôi. Cái gì? Đừng bảo là ở đây toàn là con trai nhé?!? Không có lấy một tí nào sự hiển hiện của sinh vật gọi là nữ giới… Ôi! Không phải. Có vài cô nhóc cũng trạc tuổi tôi, đứng lơ ngơ nhìn xung quanh vẻ lạ lẫm. Tôi thở phào. Ít ra cũng cần có đồng minh chứ.
Chúng tôi – tôi và một số người bạn mới quen – cùng rảo bước đi trên lối sân rộng thì… từ trên ban công tầng thượng, vô số cái đầu ào ra tò mò chiêm ngưỡng chúng tôi. Toàn bộ đám người đông như quân Nguyên đó la ó, hay gào thét ầm ĩ, chẳng có trật tự gì hết, khiến chúng tôi phải giật mình thót tim.
Nơi này khiến cho tôi không cảm thấy bình an.
Một chiếc xe bóng loáng phóng nhanh trên con lộ. Trong xe, một cậu nhóc đang ngồi im lặng. Cậu ngắm nhìn khung cảnh xung quanh hiện lên qua tấm kính. Mái tóc bạch kim mềm mại bay bay trước gió. Đôi mắt cậu trong suốt, huyền ảo, nhưng ẩn chứa nỗi buồn man mác. Bên cạnh cậu, một một cậu bé khác đeo handphone, ngồi theo phong cách quyền quý, sang trọng.
– Sắp tới rồi đó!
Cậu ta lên tiếng. Miệng mỉm cười một cách tinh quái.
Tôi được phát quần áo và đồ dùng trong quân đội. Một thầy giáo đưa cho tôi, tôi rụt rè nhận lấy từ thầy.
“Hả?! Tại sao trường Thám tử lại mặc quân phục nhỉ? Mình thật không thể hiểu nổi?!?”
Bố tôi bước vào trong nhập giấy tờ cho tôi. Giờ có mình tôi, tôi nhìn bao quát xung quanh một cách thận trọng. Đôi mắt tôi dừng lại tại một cô nhóc, thấy cô ta cũng đang ngơ ngác như mình. Tôi lén nhìn cô ấy. Khuôn mặt thật thánh thiện, đôi mắt bồ câu trong sáng nhìn vào tờ giấy chăm chú. Cô ấy cũng nhìn về phía tôi, nở một nụ cười vô cùng dễ thương. Ôi trời! Tim tôi như ngừng đập. Là con gái mà đã thế này, nếu như là con trai thì tôi sẽ thích cậu ấy mất thôi! Tâm trí tôi ngẩn ngơ, không để ý cậu ấy đã đi khuất từ lúc nào.
Tôi bước vào khu ký túc. Khuôn mặt chẳng biết nên tả thế nào cho đúng! “Lơ ngơ như nai tơ”, không hiểu mô tê mù tịt gì cả. Khu này dành riêng cho nữ, chỉ chiếm một số lượng khá nhỏ. Đặt chân vào phòng, có vài người đang lúi húi dọn dẹp. Tôi hơi giật mình. Một con bé có đôi mắt sâu hoắm, to tướng, y như người ngoại lai đang cầm chổi quét phòng. Một bà chị có dáng khá nam tính đang chuyển dịch mấy chiếc giường. Ôi! Hóa ra không chỉ mình tôi giống con trai!
– Chào… mọi người!
Tôi cất tiếng. Tất cả nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên. Nhưng chẳng một ai đáp lời. Họ chỉ nhìn tôi trong chốc lát, rồi quay đi luôn.
Có thêm nhiều người mới đến như tôi. Một cô nàng khá đỏng đảnh, tiểu thư, dáng người chuẩn như siêu mẫu bước vào.
– Eo ôi… khiếp! Sao mà bẩn quá!
Giọng cô ta cất lên eo éo, khi phát hiện ra mình vừa vô tình chạm ngón tay vào thành giường bám đầy bụi.
Tôi liếc trộm, thấy cô ta đang mở gương, thoa thêm chút son môi. Nhưng phải công nhận cô ta có mái tóc mới dài làm sao, y hệt cái cô nàng quảng cáo Sunsilk siêu mềm mượt ý!
– Trời ơi! Tôi đã bảo rồi mà! Hỏng hết cái áo hàng hiệu của tôi rồi đây này!?!
Một tiếng hét vang lên trước cửa phòng. Tất cả mọi người đang làm việc riêng đều phải ngước nhìn. Cô nàng giận dữ nhảy bổ vào căn phòng, miệng vẫn không ngừng xổ ra một tràng. Vết bàn tay bẩn còn dính nguyên vẹn trên vạt áo. Theo sau là một anh có vẻ tiu nghỉu, khuân đống hành lý to đùng, nặng nề cất bước. Cô ta giương đôi mắt nâu, to tròn, sáng quắc lướt qua một lượt khắp phòng.
– Thôi được rồi! Anh về đi! Nhớ phải đưa túi cho cậu tôi đấy nhá!
Anh chàng cúi đầu, miệng vâng dạ, quay ra ngoài đánh xe ôtô lướt đi.
Tôi lặng lẽ nhìn. Một cô nàng giống người nước ngoài có vầng trán cao bướng bỉnh. Cô ta vẫn không ngừng ném cái nhìn soi mói về phía mọi người.
Một người nữa mới đến. Tôi ngước lên. Đó chẳng phải cô bé có khuôn mặt thánh thiện sao! Cô ấy sẽ ở cùng phòng với tôi ư? Điều này làm tôi cảm thấy lòng mình sắp vỡ òa vì vui sướng. Cậu ấy lại nở nụ cười với tôi.
– Mình cứ tưởng bạn là con trai cơ đấy!
Cậu ấy nói giọng miền trung thật nhẹ nhàng. Tôi chưa bao giờ nghe giọng ở đó, nên thấy hơi bất ngờ.
– Ồ! Không sao… tớ cũng thường xuyên bị nhầm như vậy mà!
Khuôn mặt cậu ấy hơi đỏ vì ngượng, cậu ấy lại bẽn lẽn cười. Tôi ngẩn người ngắm nhìn. Bây giờ tôi đã nhìn rõ cậu ấy hơn. Minh – tên cô ấy – có một làn da trắng như thiên thần, dáng người cao ráo, khuôn mặt rất hoàn mỹ, nói chung là không chê vào đâu được.
Một cô gái bước vào phòng. Cô đeo một cặp kính gọng đen, vẻ mặt lạnh như băng. Một quý bà theo ngay sau đó. Bà ta rất sang trọng và rất đẹp.
– Chị cứ yên tâm để cháu ở đây…
Một người đàn ông cao lớn cất giọng trầm trầm.
– Mọi việc tôi xin giao phó cho cậu!
Nói rồi, bà ta bước tới giữa căn phòng. Bà ta xem xét tỉ mỉ từng chiếc giường. Chúng tôi phải ngủ giường tầng. Tôi đến từ trước đã nhanh chóng chọn vị trí giường bên dưới. Bố tôi bảo sợ tôi ngủ trên nằm mơ sẽ ngã lăn xuống.
Cô gái trẻ có thân hình chuẩn cũng bước sau quý bà kia.
– Con chọn giường đi!
Tất cả trố mắt nhìn.
– Con muốn ngủ giường này!
Tôi liếc trộm cô ta. Cô ta thật xinh đẹp. Từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy người con gái nào xinh đẹp tới vậy. Bờ trán rộng ẩn dưới hàng tóc mai lượn sóng nhẹ nhàng. Đôi má căng mọng như trái đào hơi ửng hồng. Đôi môi đỏ thắm tựa đóa hồng hé nở.
– Xì! Người đâu mà tự nhiên ghê!
Linh – cô nàng lai Tây bĩu môi.
Nhưng Dạ Lan – tên cô gái kia – chẳng hề để ý.
Uỳnh! Một tiếng động kinh hoàng vang lên.
Một cô bạn mập ú, to khủng khiếp, nhảy bổ lên giường tầng hai, như trong phim hành động kiểu Mỹ.
– Ê! Cẩn thận đấy con…
– Con muốn ngủ đây cơ!
Tôi trố mắt, kinh hãi.
“Trời ơi! Sao lại có người đồ sộ đến vậy?”
– Nhưng mà kích cỡ con như thế… đêm rơi xuống… đè chết bạn thì làm thế nào?
– Ứ! Không biết! Con phải ngủ ở đây! Hu… Hu… Không biết đâu!!!
Ông bố chỉ còn biết lắc đầu, miệng cười méo xẹo.
Đó là những người bạn mới của tôi. Buổi đầu tiên của tôi là như thế đấy.

Phần 2: Vịt con xấu xí

Nguyên dạo bước trên lối sân rộng. Cậu vừa mới đến đây, nhưng đã thích nghi được với nơi này. Lúc chuyển đồ vào ký túc xá, cậu đã kịp làm quen với mấy người bạn mới. Họ giúp Nguyên dọn đồ, vì cậu ta mang theo khá nhiều đồ.

Nguyên chợt nhảy tót lên một cành cây, ngồi vắt vẻo trên đó.

Tôi bước đi lững thững, tâm trí như ở đâu đó trong vô định. Trời đã về đêm. Trong bóng tối, tôi nghe rõ từng hơi thở của mình.

Bố tôi, sau khi dặn dò tôi đủ điều, đã quay trở về nhà.

Á! Nhiều muỗi quá đi mất! Tôi vừa mới đứng im thì đã có một lũ muỗi bâu xung quanh người tôi. Tôi liên tục lấy tay xua loạn xạ.

Phốc! Một bóng đen to tướng nhảy từ thân cây xuống, đứng lù lù trước mặt tôi.

– Á!!! M… A…!?!

Tim tôi như muốn bắn ra ngoài. Tôi quá hoảng sợ, cố thu chút can đảm còn lại ba chân bốn cẳng chạy.

Nhưng “con ma” đó bỗng bật cười hô hố.

– Tôi là người… chứ không phải ma!

Nghe giọng nói đúng là… người, khiến tôi bình tĩnh hẳn. “Ma” bật sáng đèn màn hình điện thoại. Tôi nhìn rõ khuôn mặt một tên con trai dễ thương, hắn đeo kính cận sáng lấp lánh.

Bốp!?!

– Cậu có biết… vừa dọa tôi sợ gần chết không hả?

Tay tôi vung ra cái tát khá mạnh, làm cặp kính của cậu ta văng xuống nền đất… vỡ tan.

– Cậu… Cậu dám…

Trời ơi! Vận đen lại đến với tôi rồi! Lại là tự tôi chuốc lấy!

Cánh tay rắn chắc của cậu ta túm chặt lấy tay tôi. Oái! Đau quá đi mất!

– Cậu… có đền nổi không… mà dám tát tôi!

– Ơ… Tôi…Tôi…

Cậu ta gạt phăng cánh tay tôi ra, rồi nhặt kính lên, phủi hết bụi.

– Hừ… Cứ đợi đấy! Sẽ còn gặp lại!

Nói rồi cậu ta bỏ đi.

“Cái gì cơ? Cậu ta đang dọa tôi à?”

Tôi đứng tần ngần một chốc lát. Bóng cậu nhóc dần dần khuất xa.

Cơn gió hun hút thổi ào qua tôi.

Tôi chợt rùng mình.

“Lẽ nào sắp gặp ma thật?”

“Chuồn là thượng sách!?”

Tôi thu hết bản lĩnh còn lại… và cố gắng chạy!

Dưới gốc cây. Một bóng hình mờ ảo hiện ra.

Ding… Dong… Chuông đồng hồ điểm thời khắc nửa đêm.

Tôi ngồi bật dậy. Mắt mở trừng trừng hướng ra cửa sổ.

Xung quanh tôi, bóng tối bao trùm mịt mù. Một bóng đen tóc xõa dài đang tranh giành thứ gì đó với cái bóng tóc ngắn. Tôi vẫn giương mắt lên nhìn chúng. Bóng chúng hiện lờ mờ dưới khung cửa. Đột nhiên chúng quay sang phía tôi. Một “con” túm lấy đầu tôi, con còn lại bóp chặt cổ họng tôi. Tôi cảm thấy nghẹt thở. Chân tôi quờ quạng, đạp trúng chiếc quạt điện đặt cuối góc giường. Nó đổ rầm xuống.

Và những bóng ma kia biến mất!

Tôi tỉnh dậy. Mồ hôi vã ra như tắm. Ánh trăng hiện ra lờ mờ, chiếu sáng chênh chếch trên nhánh cây bên cửa sổ. Thì ra là nằm mơ!

Tôi sợ quá. Tay vớ vội lấy chiếc gối ôm, che kín khắp khuôn mặt. Khó thở. Tôi cũng mặc kệ. Một lát. Giấc ngủ lại kéo đến.

Ở phía góc phòng, một cái bóng hiện ra giữa khoảng không. Nó cúi xuống nhìn ngắm gương mặt người đang ngủ. Nó khẽ mỉm cười.

Tôi bước vào lớp rất hăm hở. Tất cả nháo nhác cả lên.

– Có phải là con… gái không vậy? Sao xấu thế?!?

Tôi chợt giật mình.

“Hic! Hic! Đây là lời chào đón mình sao?”

Lớp tôi nhiều nam quá! Không phải mình tôi là con gái chứ?

Tôi run run bước tới. Số tôi sao mà đen đủi thế này! Dẫu sao tôi cũng là con gái… Hay… vào nhầm lớp rồi!

Tôi cố gắng tìm một chỗ ngồi. Chỉ còn một chiếc bàn trống ở cuối lớp và một chỗ ở giữa, bên cạnh một cậu bạn đeo kính cận. Nếu ngồi ở cuối lớp thì tôi sẽ không thể nhìn rõ tấm bảng được! Tôi đành liều một phen vậy. Tôi gắng hít lấy một hơi dài. Nỗi sợ hãi dâng tới, nhưng tôi vẫn tiến đến.

– Xin… lỗi… Mình… có… thể… ngồi…?

Cậu ta ngẩng đầu lên. Tôi giật mình. Một tên con trai đẹp như thiên sứ.

“Không phải là tên dọa mình hôm qua hay sao?”

Khuôn mặt cậu ta đột nhiên biến sắc.

– Tôi không ngồi với con gái!?

Tôi run lẩy bẩy, vẫn chưa hết ngạc nhiên, lập cập đi xuống phía cuối lớp. Chuyến này thì tiêu đời tôi rồi! Sao lại học cùng tên ác ma đó cơ chứ? Ngồi yên vị trên chỗ của mình, tôi đã đỡ run, bắt đầu bình tâm lại. Chà! Chắc hẳn tôi sẽ phải trang trí cho chiếc bàn này đẹp hơn một tí.

– Tớ có thể… ngồi cạnh bạn được không?

Tôi nhìn lên. Một cậu con trai có dáng người hơi mập tròn, khuôn mặt rất đáng yêu, đang đứng ở phía trước tôi. Tôi nhìn xung quanh. Tất cả các bàn đều đã chật kín.

– Bạn… ngồi… đi…

– Cám ơn bạn!

Cậu ấy mỉm cười rất hồn nhiên.

Tôi hơi bất ngờ. Từ trước tới giờ trừ bố tôi, chẳng có một tên con trai nào đối xử thân thiện với tôi cả. Có lẽ tôi cần phải cảnh giác.

– Không được ngồi ở đấy! Lên đây này!

Tôi giật mình vì nghe tiếng quát lớn. Một cánh tay nắm lấy tay cậu ấy, định kéo cậu ta đi.

– Anh đã bảo ngồi ở đây cơ mà!

Đằng sau, xuất hiện một người con trai khác giống hệt cậu ta. Tôi kinh ngạc.

“Không phải sinh đôi đấy chứ?”

– Ơ… Em ngồi đây cũng…

– Cậu đấy! Nhường chỗ cho em tôi! Cậu xuống đó ngồi đi!

Không đợi cậu em nói hết câu, cậu anh lao tới chỗ ngồi của mình ra lệnh cho người bên cạnh.

– Hờ… Hờ… Ăn hiếp người ta thế mà cũng coi được à? Cậu có còn là nam nhi không đấy?

Tên kính cận lên tiếng. Hắn nhếch môi vẻ đầy kiêu ngạo.

– Cô bạn… vịt giời! Hay là lên đây ngồi cạnh tôi này. Không thì mấy kẻ đó sẽ lần lượt ăn thịt cô đấy! Hố… Hố…

Tên đó nhìn tôi với ánh mắt tinh quái.

“Không hiểu hắn lại nghĩ ra trò gì nữa đây?”

Cậu anh run người lên vẻ tức giận. Mặt cậu ta đỏ bừng lên.

– Em… ngồi đây cũng được mà…

– Thôi được… em ngồi ở cạnh cô ta! Còn cô. Tôi nói cho cô biết! Cô mà làm gì cho em tôi thì cô sẽ biết tay tôi!

Cặp mắt cậu ta nhìn vào tôi đầy vẻ hăm dọa. Tôi rùng mình. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tôi.

Số tôi “ngoẻo” thật rồi! Tự dưng lại chuốc họa vào thân thế này!

Thầy giáo bước vào lớp. Tất cả chúng tôi đều đứng dậy.

– Này! Cậu… không sao chứ?

– Ơ… Tớ…

– Đừng suy nghĩ về những lời anh tớ vừa nói nhé!

Tóc bạch kim thì thầm.

Tôi… sao thế này? Tôi như ngừng thở. Cậu ấy có khuôn mặt thật dịu hiền. Lời cậu ấy nói nhẹ nhàng như gió thoảng. Trống ngực tôi đập thình thịch. Mặt tôi đỏ bừng. Tôi cúi mặt xuống.

Thầy đang điểm danh.

– Lưu An!

– Dạ… Có em ạ!

Thì ra tóc bạch kim tên là An.

– …

– Lưu Khang!

– Có ạ!

Cậu anh trai của tóc bạch kim trả lời thầy. Mặt cậu ta mặt vẫn lạnh tanh.

– Đặng Khôi Nguyên!

– Có em!

Tên kính cận uể oải trả lời.

– …

– Trịnh Viên Viên! Chà! Tên như người Trung Quốc vậy nhỉ?

– Dạ. Có em.

Hóa ra là một cô gái. May quá! Không chỉ có mình tôi là nữ trong cái lớp toàn nam này rồi!

“Cái gì??? Viên Viên! Sao… trông mặt tên này… quen quá vậy?”

Trước mắt tôi, ký ức chợt ùa về… Hai con nhóc đang tranh giành một chiếc kẹo mút. Con nhóc tóc tém. Là tôi. Cố sức giằng lấy chiếc kẹo. Cô bé tóc dài, cũng giữ chặt lấy nó, nhưng có ý nhường nhịn đôi chút. Tôi khóc òa lên, kêu gào ầm ĩ.

“Thôi được! Mình nhường cậu này! Nhưng sau này cậu không bao giờ làm được mọi việc suôn sẻ đâu!”

“Cậu dám dọa Vy hả? Không có chuyện đó đâu! Vì tôi sẽ luôn ở bên cậu ấy!”

Một chú nhóc mạnh mẽ bước đến. Cậu ấy cất cao giọng đầy kiêu hãnh. Cậu bé ở bên tôi từ lúc ấu thơ, luôn bảo vệ tôi, chia sẻ với tôi biết bao vui buồn. Có lẽ cậu ấy sẽ ở bên tôi mãi mãi, nếu không có một ngày…

Đứng trước tôi. Đó có phải người ấy không? Ô… Nhưng đó là con gái cơ mà. Chắc… tôi nhầm người rồi!

– Trần Tường Vy!

– Dạ…Có… em!

Tôi lật đật đứng dậy. Tất cả nhìn tôi như vậy liền cười ồ lên. Chỉ có năm người thì không, đó là Khang, An, Nguyên, tôi (tất nhiên, tôi mà lại cười tôi á!) và Viên Viên. Cậu ấy quay lại nhìn tôi chằm chằm. Đó là ý gì vậy?

– Chúng ta bắt đầu nhé! Chắc các em chưa hiểu học nơi này tại sao lại mặc quân phục đúng không? Đó là nghĩa vụ vinh quang dành cho các em… Trường chúng tôi có trách nhiệm đào tạo ra các thám tử…

Chúng tôi đều lắng nghe một cách chăm chú.

– Tại nơi đây. Chắc chắn sau này sẽ có những vị thám tử thiên tài…

Thầy nhìn bao quát một lượt. Và… dừng lại ở tôi.

– Chà! Bạn nữ kia… sao vậy?

Tất cả ngoái đầu lại. Tôi nhận thấy tên cận đáng ghét đang nhìn tôi chằm chằm. Cái nhìn của hắn trông thật đáng sợ. Tôi run cầm cập.

– Vy ổn chứ?

Tóc bạch kim dịu dàng hỏi han. Tôi cố gượng cười.

– Khô… ng… Không… sao…

Giờ ăn trưa. Tôi bước vào nhà ăn, suýt nữa thì chết đứng. Nhiều con trai quá! Hic! Nỗi sợ hãi trong tôi lại phun trào như núi lửa.

Tôi ngồi thu lu ở một góc.

– Eo! Sao mà nhiều con trai thế không biết!

– Ưm… Ngồi đây đi!

Tôi nghe giọng quen quen. Thì ra là mấy cô bạn cùng phòng với tôi.

– A! Vy! Sang đây ngồi với tớ đi!

Cô bạn Minh vẫy tay gọi tôi. Mấy người còn lại làm như không nhìn thấy tôi. Họ tiếp tục làm việc riêng của mình.

– Oái!? Ở đây nhiều ruồi quá!

– Khiếp thật! Chuyển qua bên kia ngồi đi!

– Đúng đấy!

Thế là bọn họ chuyển qua ngồi với tôi.

– Vy ngồi một mình có buồn không?

Yến – cô bạn điệu đà giả vờ cất giọng hỏi han tôi.

– Ơ… Không đâu…

Rồi chẳng ai thèm quan tâm đến tôi nữa.

– Haizz… Ai biết trước nơi này nhiều ruồi thế chứ!

– Tớ thấy mình nên mua thuốc xịt!

– Á! Thế tiền đâu mà mua?

– Thì… chúng ta góp vào chứ còn gì nữa!

Cả bọn cùng nhao nhao lên.

– Oa!!! Nhìn kìa mọi người!

Tất cả đều ngước lên. Một cô gái có mái tóc ngắn bước vào. Đó là Viên Viên.

Tôi sững người. Cậu ấy đẹp quá!

– Trời ơi! Xinh quá!

Ai đó gào lên.

“Cái gì?! Cậu có biết thực ra cậu ấy là…?”

Nhưng Viên Viên vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, làm như không có chuyện gì xảy ra. Cậu ấy ngồi xuống một chiếc bàn trống.

Lại có một… ồ không cả một nhóm người nữa bước vào nhà ăn. Đó là Nguyên và các bạn của cậu ta.

Cậu ta vẫn đeo cặp kính cận. Phong thái điềm tĩnh tiến đến chỗ mà Viên Viên đang ngồi.

– Mình có thể ngồi cùng cậu được không?

Viên Viên không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Ánh mắt cô đang không ngừng tìm kiếm một ai đó…

Tức thì một con “vịt” kêu lên.

Cạp… Cạp… Cạp…

– Ôi! Đẹp quá!

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Hai anh em sinh đôi Khang, An cùng xuất hiện.

– Giống nhau quá!?

– Ôi trời! Sao mà cả hai đều dễ thương thế!

– …

– Ta ngồi đây thôi.

An nhẹ nhàng cất tiếng.

– Ừ… Mình ngồi đây cũng được.

Khang gật đầu tán thành.

Họ ngồi xuống chiếc bàn ngay cạnh cửa sổ.

Khang kiêu kỳ đưa tay vuốt tóc, rồi nhét handphone vào tai, không để tâm tới gì nữa. Còn An, cậu ấy giữ nguyên vẻ mặt bình thản, ánh mắt trầm mặc hẳn lại.

Không chỉ có lũ con gái, mà tụi con trai cũng xôn xao bàn tán. Không khí nhà ăn nóng dần lên như “hiệu ứng nhà kính”.

– Sao chỉ trong vài phút mà có nhiều người đẹp bước vào đây vậy?

Dạ Lan đưa tay khẽ nâng cặp kính, bí mật liếc nhìn về phía Lưu An. Cậu ấy đang ngắm bầu trời xanh vời vợi qua khung cửa sổ. Đôi mắt không biết có tâm sự gì.

“Chết rồi! Sao tự dưng buồn đi tiểu thế này?”.

Tôi cố chen chúc qua những dòng người đang tấp nập ra vào.

– Oái! Tên này định… giở trò hả?

Tôi sợ quá, vội ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

– Ê! Nhìn con nhóc kia kìa! Nó chạy cứ như vịt bầu ấy! Ha! Ha!

Tất cả đều cười như chợ vỡ. Họ nghĩ tôi là trò hề chắc?

“Giải quyết” xong thấy nhẹ cả người! Tôi khoan khoái quay bước trở lại khu ăn trưa.

“Mình phải tìm được chỗ mình ngồi lúc vừa nãy… Oái! Sao bây giờ đông hơn thế này?!”

– Á!!!

Tôi bị mất đà, toàn thân đổ kềnh ra.

Mọi người giương mắt nhìn tôi. Họ không hiểu gì trong chốc lát. Nhưng ngay lập tức, bọn họ cười ầm ĩ.

– Hố! Hố! Mọi người nhìn xem. Con vịt xấu xí kia đang biểu diễn trò gì kìa?! Há! Há!

Tên Nguyên đáng ghét rú lên.

– Đây không phải là hồ nước mà tập bơi đâu nhá!

Lưu Khang chêm vào.

– Trông tức cười quá!

– Một pha hành động gay cấn đấy!

– …

Một cánh tay chắc chắn đỡ tôi đứng dậy. Một mái tóc dài bay phất phơ trước mặt tôi. Đó là Viên Viên. Cậu ấy thấy tôi ngã, vội lao về phía tôi ào như cơn lốc.

Lưu An lo lắng nhìn tôi.

– Vy… không sao chứ?

Viên Viên ôm chặt lấy tôi. Cậu ta trợn mắt.

– Đồ ngốc! Cậu vẫn hậu đậu như thế!? Mãi không chừa sao?

“Tôi… vẫn hậu đậu…”.

– Không! Đừng động vào tôi!

Tôi run lẩy bẩy, cố dùng sức đẩy cơ thể người đó ra. Tôi luống cuống. Tôi muốn khóc! Muốn khóc quá đi mất!

Và thế là… tôi vùng chạy…

Phần 3: Khôi Nguyên

Tóm tắt phần trước:
Tường Vy bắt đầu đến học trong một lớp có rất nhiều con trai. Cô cảm thấy sợ hãi khi bị chê là xấu xí, bất ngờ gặp lại tên dọa ma mình, rồi gặp một cậu bạn vô cùng thân thiện,… Tuy nhiên, vận số đen đủi vẫn bám theo cô bé…

– Tôi đã gặp rồi!
– Tốt lắm! Cậu đã mềm lòng rồi phải không? Đừng có quên! Hãy làm đúng như kế hoạch… Nó là một người vô cùng quan trọng!
Trong một góc khuất, một cậu bé đang nói chuyện với một bóng người lạ mặt. Người đó mặc áo choàng, trùm kín khuôn mặt. Giọng người đó trầm ngâm.
– Hãy cố gắng… Rồi cậu sẽ có thứ mà cậu muốn…

Reng… Reng… Một hồi chuông đổ dồn. Tất cả đang náo loạn cũng lập tức trở về vị trí.
Ông thầy bước vào. Một người đàn ông ăn mặc kỳ dị. Má ông ta trát đầy phấn, lông mi cong vút, đôi mắt ti hí nhìn lướt xung quanh. Cặp mông thầy đong đưa theo từng nhịp bước.
– E hèm… Chào các trò! Tôi là Lyly, giáo viên trực tiếp dạy ở đây… Mà tôi có vào đúng lớp không nhỉ?
– Nghiêm!
Lớp trưởng hô to, làm động tác chào theo kiểu quân đội.
– Báo cáo thầy…
– E hèm…
– Báo cáo… thầy…
Lập tức, mặt ông ta tối sầm. Ông ta la eo éo.
– Đã bảo không được gọi là thầy mà lại! Phải gọi là cô… Trò nhớ chưa?
– Oái…
Có tiếng ai đó la khe khẽ.
Lớp trưởng thè lưỡi. Cậu ta chắc bị sốc.
– Dạ… Em xin lỗi… Báo cáo… “cô”! Quân số lớp đủ. Mời… “cô”… lên lớp ạ!
– Được! Cám ơn. Mời các trò ngồi nhé!
Chúng tôi không ai bảo ai đều lắc đầu nhìn nhau. Xem ra có khá nhiều điều hay ho đây!
– Chúng ta bắt đầu bài học nhé! Các trò đều biết mình sẽ học về kỹ năng trở thành thám tử… đúng không nào?
– Dạ… Đúng ạ!
Chúng tôi đồng thanh trả lời.
– Chúng ta cần biết tới một vị thám tử hết sức nổi tiếng… Đó là ai nhỉ?
– Thưa thầy… À… thưa cô… Đó là Sherlock Holmes ạ!
Một cậu nhóc gãi đầu ngượng nghịu.
– Đúng rồi! Sherlock Holmes, hay còn gọi là Sidney Paget, là nhân vật thám tử bậc thầy ở London, nước Anh. Ông nổi tiếng nhờ trí thông minh, khả năng suy diễn logic, quan sát tinh tường những vụ án mà cảnh sát phải bó tay… Ôi! Em thần tượng “anh Holmes” quá!
Đôi mắt “cô” mơ màng.
Cả lớp há hốc mồm kinh ngạc.
– Sherlock Holmes đã xuất hiện đầu tiên năm 1887, trong 4 tiểu thuyết, 56 truyện ngắn của nhà văn Arthur Conan Doyle. Hầu như tất cả các tác phẩm đều được viết dưới dạng ghi chép của bác sĩ John H. Watson, người bạn thân thiết của Holmes… Ước gì tôi được sinh ra từ thời đó, tôi sẽ gặp Holmes và…
– E hèm!
“Cô giáo” giật mình.
– Suy luận kiểu Holmes chủ yếu như sau:
“Phương pháp suy luận của Holmes thường là đi từ những chứng cứ quan sát được đến ý nghĩa của những chứng cứ đó, tức là “Nếu có A thì có B”. Ví dụ trong truyện ngắn Vụ tai tiếng xứ Bohemia, sau khi nhìn thấy Watson, Holmes suy luận được rằng ông này mới bị ướt sũng và có một cô hầu gái vụng về và bất cẩn nhất trên đời, ông giải thích cho lập luận của mình như sau:

  • Phía bên trong lớp da chiếc giầy bên trái của bác sĩ Watson có sáu vết xước gần như song song. Rõ ràng là những vết xước đó gây ra do một người bất cẩn khi chà xát xung quanh mép gót giầy để lau bùn.
  • Người lau giầy cho bác sĩ chỉ có thể là người hầu gái của ông.
  • Người lau bùn mà để lại những vết xước như vậy hẳn phải là người bất cẩn và vụng về.
  • Đôi giày có nhiều bùn đến mức phải lau như vậy chỉ có thể là người mang nó vừa phải đi trong thời tiết giá lạnh và ẩm ướt.

Ở đây “A” là những vết xước nhìn thấy trên đôi giày của bác sĩ Watson, còn “B” là việc ông này bị ướt và người hầu gái bất cẩn.
Những vụ án do Holmes điều tra thường bắt đầu với việc ông thể hiện khả năng suy luận tuyệt vời của mình như đoán ra thân thế và nghề nghiệp của khách hàng mà không cần hỏi thông tin từ họ. Holmes đã viết là “Từ một giọt nước, một người suy luận logic có thể nêu được khả năng đó là một giọt nước Đại Tây Dương hay một giọt nước từ thác Niagara”.
Sự thành công trong suy luận của Holmes cũng còn do ông có phương pháp nghiên cứu hiện trường vụ án rất khoa học và cẩn thận, và do ông rất am hiểu những lĩnh vực liên quan như pháp y hay chất độc. Theo Holmes, những kết luận logic của ông thực ra là “đơn giản” và “hiển nhiên”. Điều quan trọng trong những suy luận của Holmes là phải triệt tiêu được càng nhiều khả năng xảy ra càng tốt. Bác sĩ Watson đôi khi cũng thử áp dụng phương pháp này nhưng ông thường sai trong hầu hết các trường hợp.”
– Ôi! Anh Holmes tuyệt vời quá đi!
Sặc! Mấy cậu học trò tiu nghỉu.
– Ê… Đó là gì vậy?
Trên máy chiếu hiện ra lờ mờ hình ảnh của một số vụ án. Đó là những hình ảnh về nạn nhân. Đa số đã bị giết hại bằng những cách dã man nhất.
Chúng tôi, đứa thì tỏ ra khiếp sợ, đứa thì thấy lạ. Có đứa khó chịu, suýt nữa thì…mửa ra lớp. Khắp nơi rộ lên tiếng bàn tán.
Riêng tôi thì cảm thấy bình thường đến lạ. Chắc có lẽ tại từ nhỏ tôi đã được theo bố đi xem các vụ án, cho nên bây giờ nhìn những hình ảnh kia, tôi không thấy sợ lắm.
– Thế nào các trò?
– Lại gì nữa đây?
– Tôi sẽ đưa ra cho các trò đề bài tập… Các trò định sẽ giải quyết như thế nào khi… chỉ với những hình ảnh đó?
Chúng tôi im phăng phắc. Không một đứa nào dám nói tự do như trước.
– Nào… Các trò hãy bày tỏ quan điểm riêng của mình…
– …
– Chúng em không biết thưa “cô”…
– …
– Vậy tôi sẽ nói… Khi mới tới một nơi lạ lẫm, chúng ta bắt đầu để ý xung quanh… Đúng không? Phá án cũng thế… Khi bắt đầu điều tra một vụ giết người chẳng hạn, chúng ta phải xem xét kỹ lưỡng mọi dấu vết còn lại ở hiện trường vụ án, như: dấu vân tay, vân chân, mẫu máu, mẫu tóc, ADN…
– Những dấu vết để lại trên hiện trường đa phần rõ nét, nhưng đôi khi lại rất khó có thể tìm thấy. Điều này đòi hỏi chúng ta phải dùng phương pháp suy luận… Các trò nhớ chưa?
– Dạ…
– Ngoài ra, cần xem xét các dấu vết do ngoại lực tác động còn lưu lại hiện trường. Đó là những vết hình thành do va đập khi hung thủ vật lộn với nạn nhân…
– “When you have eliminated the impossible whatever remains, however improbable, must be the truth!”. (Sau khi đã gạt bỏ ra ngoài tất cả những trường hợp không thể nào xảy ra được, thì giả thiết còn lại, dầu là bấp bênh, thiếu cơ sở đến đâu chăng nữa, cũng phải là sự thật). Hãy luôn ghi nhớ!
– Ồ!
– …
Câu nói này của “cô” khiến chúng tôi phải suy nghĩ.
– Bây giờ các trò sẽ được tham khảo phương pháp phá một số vụ án do các thám tử dày dạn kinh nghiệm đưa ra…

Giờ ngoại ngữ.
– Hello! Everybody! Mời cả lớp ngồi!
Chúng tôi chăm chú nghe thầy giáo giảng bài.
– Tôi sẽ kể cho các em nghe một câu chuyện. Đó là về một đôi tình nhân. Chàng trai rất yêu cô gái, nhưng không hề biết cô ta có yêu mình không? Chàng viết một lá thư gửi cho cô ấy. Nhưng cô ấy chỉ trả lời vỏn vẹn duy nhất một cụm từ: CU29!
“Ặc!?! Trả lời kiểu gì vậy trời?”
– He… He… Sao mà nghe “dê” quá vậy trời?!
– Coi bộ cô nàng này cũng ghê gớm đấy thầy nha!
– Chả “hỉu” cái gì hết “trơn” á!
– …
– Có em nào biết không?
Thầy nhìn về phía tôi.
– Em… nghĩ… đây là… “ám hiệu” gì đó… mà cô gái muốn… gửi cho người con trai… Thưa thầy…
Tôi ngập ngừng đứng lên, lấy hơi cố thốt ra từng lời.
– Là sao?!
Thầy ngạc nhiên cực độ, miệng há hốc thành hình chữ A.
– Nhưng mà… em… nghĩ… nó có phần… “bậy bạ”… thưa… thầy!
Tôi run cầm cập. Đầu cúi xuống mặt bàn, không dám nhìn vào thầy.
– Hả?! +________________+! Thôi!!! Em nhầm rồi!
Thầy suýt té ngửa, ngán ngẩm nhìn tôi. Mọi người cười ầm ầm như muốn vỡ bụng. Còn tôi. Tôi xấu hổ muốn chui lập tức xuống đất luôn!
– Còn em… thì sao?
Thầy đưa tay quệt nhẹ vầng trán.
– Thưa thầy! Em có ý này…
– Được! Em cứ nói!
Tên Nguyên nhanh nhảu trả lời.
– Em nghĩ cô bạn Vy trả lời sai, coi như làm mất mặt thầy rồi còn gì nên phải bị phạt!
Thầy liếc nhìn tôi.
– Vậy… em có ý phạt kiểu gì?
“Hả?! Không phải chứ? Phạt tôi như thế nào… là do tên đáng ghét kia quyết định á?!”
– Hô… Hô…
Trước mắt tôi hiện lên khung cảnh thơ mộng của một cánh đồng tuyết trắng. Tôi là một nàng công chúa đang ngồi ngắm nhìn những bông tuyết rơi nhè nhẹ. Một chàng thanh niên tuấn tú với đôi cánh trắng như vị thiên sứ bay giữa nền trời cao vời vợi. Chàng từ từ sà xuống bên tôi. Đôi môi đẹp đẽ khẽ mỉm cười.
Đột nhiên, mắt chàng lóe lên ánh tinh quái. Tôi giật mình. Đó là Nguyên. Cậu ta túm chặt cổ tôi, đè xuống chiếc thớt.
Ánh mắt hắn ta giương lên nhìn tôi vẻ thách thức. Ý như muốn nói: “Cái con vịt xấu xí kia! Tôi chuẩn bị làm thịt cô đây!?!”
Miệng hắn rú lên kinh dị. Tôi… cố sức vẫy vùng, nhưng… vô vọng.
– Vy! Em sao vậy?
Tôi chợt bừng tỉnh.
– Dạ! Không… Em không sao ạ!
– Em nghĩ… nên để cậu ấy đứng lò cò một chân, như kiểu múa ba lê ấy ạ!
– Được! Cứ làm như ý em đi! Vy… Em lên đây!
Khuôn mặt tôi méo xẹo. Ở bên dưới, tên Nguyên chun mũi, thè lưỡi trêu chọc tôi.
Tôi cứ phải đứng bất động như kiểu chào cờ. Nhưng mà tôi chẳng biết có quốc gia nào chào cờ kiểu lò cò một chân như tôi hay không nữa.
– Nào… Thế bây giờ là câu trả lời của em…
– Thưa thầy! Cô ta chê anh ta già như ông cụ 29, sắp đến 30 tuổi. Coi như là bị “ế” rồi còn gì?
– Hả?!?
“Cái gì vậy? Cậu ta nói linh tinh gì vậy?”
– Trời ơi!??
Bất chợt thầy giáo kêu lớn.
– Tôi cũng… đến chịu thua các em rồi! Bó luôn cả hai chân mất thôi!?
– …
Im lặng. Chẳng một ai nhúc nhích.
– Chẳng lẽ không ai biết sao? Đó là…
– Em biết thưa thầy!
An đứng dậy, lễ phép đáp.
– Thưa thầy! Đó là… “See you tonight!”. Cô ấy hẹn gặp anh chàng vào tối hôm sau…
– Chính xác!!! Em khá lắm! Lưu An!
Thầy kinh ngạc, mỉm cười sung sướng.
– Ồ! Chơi chữ hay quá vậy?
Giỏi quá! Tớ không nghĩ ra nổi!
“Thì ra là vậy! Cậu ấy giỏi thật! Thế mà cũng đoán ra được!”
– Dạ… thưa! Em có ý kiến. Thầy cũng phải phạt Nguyên chứ ạ! Cậu ấy cũng trả lời sai mà!
– Ờ! Đúng rồi! Suýt nữa tôi quên mất!
Vậy là Nguyên cũng phải đứng như tôi. Cậu ta nhìn tôi có vẻ cay cú lắm. Cho đáng đời! Ai bảo bắt nạt tôi!
– Tại cậu… mà tôi phải lên đây! Nhớ mặt tôi đấy!
Thế mà cũng đòi dọa tôi sao? Cái mặt cậu ta đáng ghét thế kia… làm sao “mừ” tôi quên được!?
– Được rồi! Tôi ra một số bài tập. Các em về nhà làm nhé!
“1. Why is the letter T like an island?
2. What is the end of everything?
3. Which word begin with “e”, end with “e” and contain 1 letter?”
– Ôi! Đơn giản quá!
1. Because it’s in the middle of waTer.
2. “g”.
3. Eye.
Nguyên kêu to.
– Hay lắm! Bạn Nguyên đoán đúng rồi! Lớp các em có rất nhiều nhân tài đấy!
– Thưa thầy… em đoán đúng. Vậy… có được tha không thầy?
Hả?! Cái tên quái quỷ này! Hắn “ranh” quá vậy?
Tất cả trố mắt hết nhìn Nguyên, lại nhìn sang tôi.
Thầy hơi ngạc nhiên, nhưng trở lại bình thường ngay.
– Thôi được rồi… tôi cho các em về chỗ! Lần sau không được như vậy nữa…
Phù! May thế! Cả hai chúng tôi cùng thở phào.
– Nhưng… với điều kiện… Hai em phải biểu diễn cho tôi cùng cả lớp nghe một bài hát bằng tiếng Anh!
“Cái gì?”. Nào tôi có biết “mù tịt” gì về tiếng Anh đâu mà “hát” với chả “hò”.
Tôi liếc sang tên Nguyên. Hắn đang im lặng, rồi đột nhiên trả lời.
– Em sẽ hát thưa thầy!
Lập tức, cả lớp vỗ tay nhiệt liệt.
“Vậy còn tôi?!”
– Còn bạn Vy… sẽ làm nền… cho em biểu diễn!
“Trời!? Nền? Là sao? Hắn định giở trò gì?”
Hắn liếc tôi. Ánh mắt vẫn chứa đầy căm giận, muốn xẻ thịt tôi ra. Tôi lườm lại hắn, cũng quyết liệt không kém.
– Em sẵn sàng!
“I never knew I’d find a love so true. This one right here, is just for you.
Remember that one day. I held your hands then I kissed your lips then I told you. Our love was meant to be and always will forever. Give me that happiness I get from you just being there…”
Tôi trố mắt. Giọng của hắn đây sao? Hay quá vậy…
Hắn trùm chiếc mũ sau áo lên che kín đầu. Sau đó hắn chỉ tay làm dấu như nghệ sĩ biểu diễn chuyên nghiệp.
“I always see you when I close my eyes, you’re on my mind. So can’t you see, I need you right here with me, close by my side. This time for sure, gonna let you know, my love is straight from the heart.”
Nguyên đặt tay lên ngực nơi có trái tim, thả mình theo đúng tâm trạng bài hát. Hắn tiến về phía tôi. Tôi đang đờ đẫn, bỗng giật mình.
“Tên này…”
– Đừng… Đừng có qua gần tôi!?
Hắn túm lấy tay tôi và bóp thật mạnh. Tôi, phần vì bất ngờ, phần vì nỗi sợ hãi dâng lên. Tôi thấy tim mình như sắp nghẹt thở. Ánh mắt hắn trông lúc đó thật sự hung dữ. Khuôn mặt tôi sợ hãi tột độ. Nhưng tôi chỉ quay đi, không biết mình nên làm gì để thoát khỏi chốn này.
“Forever you’re my girl. Forever be my world. You’re the only one. Forever you’re my girl. Forever be my world. You’re the only one. The only one I’ll ever need, my life is you and me. Forever you’re my girl. Forever be my world. You’re the only one. I’ll never break your heart “no”, so baby don’t let go…”
Tên Nguyên chết tiệt đó vẫn không ngừng lời hát. Tôi sắp sửa bật khóc.
– Dừng lại!
Có tiếng ai đó kêu lên.
Biểu diễn xong. Hắn chỉ tay thẳng về phía trước, vẻ rất “chất”, khẽ mỉm cười đầy kiêu hãnh.
– Biz… Biz… “Make love”, của Big Bang…
– Oa! Hay quá trời!
– …
Thầy rất hài lòng.
– Tốt lắm! Em hát rất tuyệt! Mà Viên Viên… trong lúc hai bạn đang biểu diễn thì em làm sao vậy?
– Thưa thầy! Em nghĩ bạn Nguyên biểu diễn tốt, nhưng tư cách thì không tốt. Thầy nhìn xem…, cách Nguyên đối xử với bạn Vy, làm bạn ấy có vẻ rất sợ hãi!
Thầy giương “mục kỉnh” rà soát một lượt.
– Thầy tiếp thu đóng góp của em… Nguyên cần có thái độ đúng đắn hơn… Chúng ta tiếp tục bài học…
Tên Nguyên cắn môi. Hắn nắm tay thật chặt, toàn thân run lên vì tức giận. Thế này thì hắn càng ghét tôi hơn. Chết tôi rồi!
– Thưa thầy! Em có ý kiến…
– Sao vậy? Là em nữa à? An!
– Dạ… Thưa thầy! Bạn trả lời đúng 2 câu đầu, còn câu cuối cùng thì còn một nghĩa khác nữa! Vì nó có liên quan đến hiện tượng đồng âm khác nghĩa… Câu trả lời đúng phải là “envelope”!
Thầy gật gù.
– Đúng lắm! Tiếp tục nhé…
Tôi ngồi thừ trên bàn. Tay chống cằm. Chẳng biết nên nghĩ gì. Ngày hôm nay là ngày gì mà xảy ra bao nhiêu là chuyện! Chán thế không biết!
Tôi chán nản đặt sách chồng lên nhau. Hình như tôi quên mất đống bài tập Tiếng Anh còn chưa làm.
– Trời! Sao mà dài khủng khiếp vậy?
Tôi lầu bầu như một đứa tâm thần.
– Vy…
Tôi giật mình (lại giật mình).
– Viên… Cậu… làm gì ở đó vậy?
– Tớ… sang đây chơi… Không được à…?
Cậu ấy nhìn sâu vào mắt tôi.
Tôi ấp úng.
– Ơ… Không phải vậy…
– Haizz… Ở bên phòng kia buồn lắm! Tớ chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi!
– Ờ… Sao buồn?
– …
Cứ thế, chúng tôi trò chuyện với nhau hết chủ đề này sang chủ đề khác.
– À… Vy đã làm bài tập mà thầy giáo giao chưa?
– Tớ… vừa xem qua… chứ chưa làm…
Viên với lấy cuốn sổ ghi chép của tôi. Cậu từ từ mở ra xem.
– Tớ thì xong rồi… Tớ bảo cậu cách làm nhé!
– Ừ…
Tôi sắp xếp lại đống sách vở lộn xộn.
– Vy! Hôm nay tới phiên cậu trực nhật đấy!
– Oái!!! Chết tớ rồi!? Tớ quên rửa bát… Cậu đợi tớ một tí nhé!
– Ừ… Cậu cứ đi đi…
Tôi cuống cuồng đi rửa bát.
Choang! Trong lúc vội vã, tôi làm vỡ mất một chiếc bát…
– Trời ơi!? Đồ hậu đậu! Sao cậu chẳng làm cái gì ra hồn thế hử?!?
Cô bạn Linh gào ầm ĩ.
– Ơ… Tớ… không cố ý mà…
– Bạn Vy thân mến. Bạn không cố ý, nhưng mà bạn… cố tình! Từ sau chúng tôi không dám phiền bạn rửa bát đĩa nữa đâu!
Yến tiếp tục cất giọng eo éo chen vào. Tôi tịt ngóm, chẳng nói gì được nữa.
Tôi ngồi loay hoay với đống bát mãi tới nửa giờ mới xong.
– Vy… Tớ bận chút việc… phải về!
Tiếng Viên Viên gọi tôi.
– Ừm… Cậu về nhé!
Tôi đang bận với đống bát, không để tâm tới lời cậu ấy nói.
Thế là xong “nhiệm vụ cao cả”. Tôi sẵn sàng quay lại với đống bài tập.
“Gì thế? Tôi đã kịp làm đâu, mà bây giờ đầy đủ đáp án thế này?”
“Bài 1:
1. Trong tiếng Anh, từ gì là dài nhất?
2. Trong tiếng Anh, đồ vật gì là vua của các đồ vật còn lại?
3. What is at the beginning of eternity, the end of time, the beginning of every end, and the end of every place?
4. Who is closer to you, your mom or your dad?
5. What makes opening piano so hard?
6. Why is 10 x 10 = 1000 like your left?
7. Which fish have got their eyes closest together?
8. Why did the student sit on his watch?
9. What two things you should not have before breakfast?
10. What starts with a T, ends with a T and has T in it?”
Trả lời:
1. smiles. Giữa 2 chữ “s” là một “mile” – dặm.
2. Ruler. Vừa là thước kẻ, vừa là người cai trị.
3. The letter E.
4. Your mom… because your dad is farther.
5. It’s because all the keys are inside.
6. Because it isn’t right.
7. The smallest ones.
8. Because the teacher said: breaktime.
9. Lunch and dinner.
10. Teapot.
Bài 2:
1. What is the poorest bank in the world?
2. The person who makes it doesn’t want it. The person who buys it doesn’t use it. The person who uses it doesn’t see it. What is it?
3.Lighter than what I’m made of, more of me is hidden than is seen. What am I?
4. How do we know the ocean is friendly?
5. What kind of running means walking?
6. What has four wheels and flies?
7. Give me food and I will live. Give me water and I will die. What am I?
8. Before Mountain Everest was discovered, what was the highest mountain on Earth?
9. How long is it from tu tu tu tu tu tu?
10. It up when the rain down. What is it?
Trả lời:
1. River bank.
2. A coffin.
3. Iceberg
4. Because it’s always waving.
5. Running out of gas!
6. A garbage.
7. Fire.
8. It’s still the mountain Everest.
9. 4 mins (1:58 to 2:02)
10. Umbrella (rainbown).”
“Không lẽ…”.
Tôi theo mấy đứa bạn cùng phòng bước vào nhà ăn. Tôi chẳng chú ý tới gì, chỉ mong ăn cho chóng. Tôi sợ nhất cái cảm giác mất tự tin khi bị người khác nhìn chằm chằm khi ăn. Thế là tôi cố gắng ăn thật nhanh!
Hình như nó gây “tác dụng phụ”, chẳng những vài người, mà cả lũ đang nhìn thẳng vào tôi. Tôi lúng túng, ngại quá, chẳng biết giấu mặt đâu cho hết.
– Ê! Nhìn con bé xấu xí kia… ăn như “heo” kìa!
– Trông buồn cười quá nhỉ!
– …
Èo!!! Họ bảo tôi là lợn á!?! Hic… Hic… ‘0______oo______0’!

Tôi uể oải đi vào lớp. An đã ngồi đó từ lúc nào.
– Vy ăn sáng chưa? Ủa? Sao… trông Vy có vẻ mệt mỏi vậy?
– Tớ ăn rồi! Tối qua… tớ không ngủ được ấy mà…
Tôi đáp, nhưng còn mải nghĩ vẩn vơ đâu đâu.
Thầy giáo đưa ra một lô những tờ in câu hỏi lôgic.
“Câu 1:
Bạn bị kẹt trong một căn phòng với hai cánh cửa. Một cánh cửa chắc chắn sẽ đưa bạn đến sự tự do, cánh cửa còn lại dẫn đến nơi bạn sẽ phải ăn một tấn côn trùng đáng sợ. Tất nhiên là bạn không biết cánh cửa nào là an toàn.
Trong căn phòng, có hai người gác cửa. Một người luôn nói thật, còn người kia luôn nói dối. Bạn không biết ai thành thật, ai là kẻ nói dối.
Hãy tìm ra cánh cửa đúng đắn! “Chìa khóa” của bạn là chỉ được phép hỏi một câu hỏi cho hai người.”
– Èo…
– Sao vậy?
An ôn tồn.
– Câu này khó vậy?
– Cậu nghĩ tí đi…
– Tớ chịu rồi… Tớ chẳng hiểu gì cả đâu…
An thở dài.
– Câu trả lời có lẽ hợp lý nhất là:
Cậu hãy thử hỏi cả hai: “Nếu tôi muốn ra ngoài an toàn, bạn anh sẽ nói cánh cửa nào tôi nên đi qua?”.
Tại vì:
Giả sử cánh cửa màu đỏ đưa bạn đến sự tự do màu xanh, tất nhiên là ngồi ăn một tấn côn trùng rồi!
Với người gác cửa thật thà, anh ta sẽ nói thật với bạn là người gác cửa kia sẽ nói dối và nói là cánh cửa màu xanh. Với người gác cửa nói dối, anh ta sẽ nói với bạn là người gác cửa thật thà sẽ nói là cánh cửa màu xanh. Cả hai đều trả lời bạn là cánh cửa màu xanh – cánh cửa dẫn tới những con côn trùng.
Còn đợi gì nữa, bạn mở cánh cửa màu đỏ đi thôi!
Tôi ngẩn người.
Chẳng hiểu gì cả! Hic hic…
– Thế bây giờ, tới lượt mình đố cậu nhá!
– Ừ! Cậu đố đi!
– Tớ đố nhá: 1 + 1 bằng bao nhiêu?
– Bằng 2!
– Sai rồi!
Tôi phì cười khoái trá.
– Tớ không giải đố cho cậu đâu! Cho cậu tự suy nghĩ lấy! He he…
An ngơ ngác không hiểu gì. Còn tôi đang vô cùng đắc chí. Rồi, cậu ấy chỉ cười. Khiến tôi lại ngẩn ngơ trước nụ cười ấy.
Giải lao. Tất cả mọi người ùa ra ngoài chơi đùa. Một số ngắm cảnh xung quanh, một số trao đổi bài học. Còn tôi lại mải suy nghĩ lung tung.
Hình như… ghế tôi có chút bụi bẩn bám vào. Tôi liền đứng dậy, đi lên lấy khăn lau trên bục giảng về lau chỗ ngồi.
– Cái gì vậy?
Dưới dãy ngồi phía bên trái có thứ gì đó rơi xuống. Tôi hé mắt. Có vẻ là một cuốn sổ tay.
– Của… Khôi Nguyên!?
Tự dưng có một điều lạ lùng thôi thúc trí tò mò của tôi. Không khéo tôi chết toi vì cái tính xấu này mất thôi! Không! Tôi phải “mượn” của cậu ta một chút!
Tôi lật từng trang sổ. Đây là nhật ký của Nguyên… Cậu ta viết nhật ký sao?
“Ngày…
Mình gặp cô ấy… Một cô gái có sức hút kỳ lạ… Mình rất muốn được làm quen với cô ấy, được nắm tay cô ấy…”.
“Cô ta là ai thế nhỉ? Cô nàng nào mà lọt vào tầm ngắm của hotboy thế?!”.
“…
Ngày…
Lại cái cô này! Lúc nào bắt gặp cô ta là đều xui xẻo… Tại sao mình hay gặp cô ta thế nhỉ? Đúng là “sao chổi”…”
“Hắn ta đang nói về mình sao? Được lắm! Dám bảo mình là sao chổi!”.
“Ngày…
Hôm nay… mình đã được ở bên cô ấy… Viên Viên… Mình rất yêu cậu!”.
Hả?! Thì ra đó là Viên Viên sao?
Chuông báo hết thời gian nghỉ giữa giờ. Tất cả đều trở lại trật tự.
Tôi mím chặt môi. Nhìn ra đằng xa. Nguyên đang xoay mình tìm kiếm cuốn nhật ký… Vẻ mặt hắn hoang mang cực độ.
Tôi bối rối, không biết mình cần phải làm như thế nào. Có lẽ chấm dứt tại đây, trả lại cho hắn, nhưng mà… làm kiểu gì? Tôi chưa nghĩ ra.
– Cậu có thích món này không, Vy?
– Vy!?
Tôi ngồi im lặng hồi lâu. Chợt nhận ra tiếng Viên Viên đang gọi mình.
– Ờ… Cậu bảo gì cơ?
– Cậu làm sao thế? Ốm à?
– Ơ… Không! Tớ không sao…
Tôi vẫn chìm ngập trong suy nghĩ hình ảnh Nguyên, rồi Viên Viên.

Facebook
Twitter
LinkedIn
Telegram
Pinterest

Tham khảo thêm

Dịch vụ thám tử