Thámtử Hà Nội  – Một buổi sáng mùa đông, thám tử Sê-Lốc-Cốc đang châm lửa cho chiếc tẩu thuốc thì chuông điện thoại réo vang.


– A lô ! Xin chào thám tử ! Tôi là thanh tra Mác-tin đây ! Xin lỗi đã làm phiền ngài, nhưng thực sự tôi đang rất cần sự giúp đỡ của ngài. Ngài có thể đến ngay Sở Cảnh sát được không ạ ?
– ồ ! Rất sẵn lòng, tôi sẽ đến ngay ! 15 phút sau thám tử đã có mặt tại phòng làm việc của thanh tra Mác-tin. Trong phòng, ngoài vị thanh tra còn có một phụ nữ trạc 50 tuổi, ánh mắt đầy lo lắng. Thanh tra Mác-tin đứng lên, bắt tay thám tử :
– Rất cám ơn ngài đã đến ! Đây là phu nhân Bây-len. Bà đến đây từ sáng sớm để trình báo việc ông nhà – giáo sư Bây-len bị mất tích.
Thám tử Sê-Lốc-Cốc quay sang người phụ nữ :
– Xin bà hãy bình tĩnh. Tôi sẽ cố gắng giúp bà. Bà kể cho tôi nghe mọi chuyện đi !
– Thưa thám tử ! Sáng sớm nay tôi thấy có lá thư gài ở cửa… chắc bọn chúng bắt cóc ông nhà tôi thật rồi ! – Bà Bây-len nức nở.
– Bà bình tĩnh đi nào ! Bọn chúng là ai ?
Thấy phu nhân quá xúc động, thanh tra Mác-tin vội trả lời thám tử thay bà :
– Gần đây, có một tổ chức đề nghị giáo sư Bây-len nghiên cứu cho chúng về một vấn đề gì đó… nhưng giáo sư không nhận lời vì biết đó là ý định xấu. Bọn chúng quay sang đe dọa, giáo sư vẫn kiên quyết không nghe. Phu nhân cũng biết chuyện này. Cách đây 3 hôm, giáo sư nói là sang chơi nhà ông Pi-tơ ở quận bên và sẽ ở lại vài hôm vì lâu lắm hai người chưa gặp nhau. Bà Bây-len tiếp lời :
– Ngay sau khi đọc lá thư, tôi đã gọi điện sang nhà ông Pi-tơ. Ông ấy nói chồng tôi đã về từ sáng sớm hôm qua. Tôi cho rằng bọn người xấu đã bắt cóc ông nhà tôi rồi…
– Bà cho phép tôi xem lá thư chứ ? – Thám tử đề nghị.
Thanh tra Mác-tin đưa lá thư cho thám tử :
– Đây, xin mời ngài. Bà Bây-len khẳng định đây là nét chữ của chồng. Thám tử Sê-Lốc-Cốc chăm chú đọc lá thư : “Em yêu, anh đang ở chỗ “những người bạn” mà anh đã nhiều lần kể cho em. Anh vẫn khỏe. Có lẽ anh phải ở đây một thời gian em ạ. Em hãy chăm sóc các con giúp anh nhé. Xong việc anh sẽ về ngay. Sắp Nô-en rồi, anh nhờ em một việc nhé. Trước hôm Nô-en một ngày, em hãy đọc cho thằng Ni-ke nhà mình nghe bài thơ anh làm tặng nó. Nó rất thích thơ mà em. Anh đặt tên bài thơ này là “Phía trước”.
Quay về thời ấu thơ
Bạn chìm trong hạnh phúc
Sẽ còn nhiều kỉ niệm
Làm lòng ta nhớ mãi
Song đến một ngày kia
Phía trước đường còn dài
Buồn vui ai biết trước
E còn nhiều gian nan

Tạm biệt em
Anh Bây-len”

– Chà ! Lá thư hơi lạ đấy ! – Thám tử nhận xét.
– Có lẽ ông nhà tôi ám chỉ điều gì đó – Phu nhân nói thêm – vì chúng tôi không có đứa con nào tên Ni-ke cả.
– Thế thì đúng rồi, giáo sư muốn nói điều gì đó qua lá thư… mà sao bọn bắt cóc lại chuyển thư cho phu nhân ? – Thanh tra Mác-tin thắc mắc.
Thám tử Sê-Lốc-Cốc trầm ngâm :
– Chắc giáo sư yêu cầu chuyển thư thì mới chấp nhận nghiên cứu cho bọn chúng. Lời nhắn nhủ của giáo sư có lẽ nằm ở đoạn cuối của bức thư…
Cau mày suy nghĩ một lúc, thám tử nói :
– Nô-en là 24 tháng 12. Trước đó một hôm nghĩa là 23 tháng 12… Rất có thể 2312 là số nhà nơi bọn xấu giam giữ giáo sư.
Thanh tra Mác-tin sốt sắng :
– Nhưng chúng ta đâu biết được tên đường phố… thành phố lớn thế này… !
– Ngài cứ bình tĩnh ! Còn cả bài thơ nữa kia mà !
– Một bài thơ quá lủng củng, chẳng vần điệu gì cả ! – Thanh tra nhận xét. Thám tử giải thích :
– Giáo sư cố tình viết như thế để có được những chữ cái đầu dòng theo chủ ý đấy !
– Nhưng bảy chữ cái đầu dòng của bài thơ có ghép được thành tên con đường nào đâu ? – Vị thanh tra ngạc nhiên.
– Thì giáo sư phải khéo léo để bọn bắt cóc không phát hiện được chứ ! Ngài thanh tra hãy chú ý đến tên bài thơ…
Nghe đến đây, thanh tra Mác-tin reo lên :
– Phải rồi… tôi đã đoán ra… đó chính là đường… Chúng ta hãy tiến hành giải thoát cho giáo sư ngay !
* Vậy là theo gợi ý của thám tử Sê-Lốc-Cốc tài ba, vị thanh tra đã đoán ra tên con đường. Còn các ban thì sao ? (Nhớ là tên bằng tiếng Anh đấy nhé)

Thám tử tư VDT Hà Nội – Thám tử giá rẻ – Công ty thám tử  – Dịch vụ thám tử giá rẻ nhất

Facebook
Twitter
LinkedIn
Telegram
Pinterest

Tham khảo thêm

Dịch vụ thám tử