Đòn tự vệ

Gia đình Kaningem không có con cái nên Elinor thường nghi ngờ sự chung thủy của chồng. Viên thám tử tư bà thuê bấy lâu đã thông báo một chi tiết hết sức quan trọng, rằng ngài Kaningem thường xuất hiện tại nhà số 5 thuộc phố Dawe. Tòa biệt thự lộng lẫy, nơi tá túc của nữ nghệ sĩ dương cầm nức tiếng Flowrence Hews. Một tiểu thư tóc vàng cực đẹp, thường biến thành tâm điểm trong các dịp hội ngộ thượng lưu ở thành phố này suốt mấy năm qua, sẵn sàng “hớp hồn” bất cứ người đàn ông nào…

Elinor Kaningem run run lần mở miếng giấy báo cũ in nhem nhuốc. Thật ra bà chẳng quan tâm tới những dòng chữ quảng cáo, nhất là dạng báo lá cải bán đầy ngoài vỉa hè, nếu như không tìm thấy nó trong ví của ông nhà – Henri Kaningem, một trong những người giàu nhất Tây bán cầu. “Một con người oanh liệt như thế đâu rỗi hơi ngồi đọc những mẩu quảng bá nhảm nhí” – bà Elinor thầm nghĩ. Vậy mà nó hiện diện trong ví chồng cả hai tuần lễ nay rồi, thậm chí còn được gạch bên dưới hòng lôi cuốn sự chú ý nữa. “Công ty Animal Life chỉ hợp tác với những ai khoái trò chơi bạc tỷ. Chỉ những người như vậy mới xứng hưởng niềm tin tuyệt đối” – Dòng quảng cáo đầu tiên đập ngay vào mắt, bà Elinor liếc sang các hàng chữ kế tiếp cùng vẻ mặt tái dần: “Chỉ với một triệu đôla, những cá nhân quả cảm đầy tiềm năng có thể được hãng chúng tôi biến thành bất cứ dạng sinh vật nào mình muốn! Bạn muốn trở thành một chúa sơn lâm toàn năng trong vương quốc hoang dại ư? Xin mời! Thành cá mập khát máu, chó sói hiếu chiến… đều được tất! Nguyện ước của bạn ắt toại nguyện qua Animal Life. Chúng tôi chờ bạn với những phương thức hoàn thiện nhất. Ngoài ra hãng chúng tôi cũng bảo đảm sự vô can của người chơi với mọi hậu họa; cũng như gìn giữ vẹn toàn cả thể chất lẫn tinh thần một cách có ý thức cho bạn. Hãy cùng tận hưởng cảm giác mạnh duy nhất với Animal Life! Chỉ có Animal Life là độc đáo nhất trên thế giới này!…”.

Bà Elinor chẳng còn tâm tưởng đâu mà đọc nốt những dòng chữ còn lại trên mẩu giấy nhàu nhĩ. Sự bất ngờ quá đỗi khiến toàn thân bà cứ rung lên bần bật, mắt trợn trừng:

– Ôi, Henri… Chẳng nhẽ lần này anh đã quyết rồi sao?…

Gia đình Kaningem không có con cái nên Elinor thường nghi ngờ sự chung thủy của chồng. Viên thám tử tư bà thuê bấy lâu đã thông báo một chi tiết hết sức quan trọng, rằng ngài Kaningem thường xuất hiện tại nhà số 5 thuộc phố Dawe. Tòa biệt thự lộng lẫy, nơi tá túc của nữ nghệ sĩ dương cầm nức tiếng Flowrence Hews. Một tiểu thư tóc vàng cực đẹp, thường biến thành tâm điểm trong các dịp hội ngộ thượng lưu ở thành phố này suốt mấy năm qua, sẵn sàng “hớp hồn” bất cứ người đàn ông nào. Từ đó trở đi, Elinor quyết định bí mật kiểm tra ví của ông nhà vào các tối thứ ba và thứ sáu, trùng với dịp Henri lén lút đến thăm nhân tình. Bà hành động hết sức thận trọng sao cho ông không hay biết gì. Rồi chợt khám phá ra mẩu quảng cáo… Liên tưởng lại, Elinor bỗng… rùng mình, bởi trọn cả tuần nay chẳng thấy Henri ăn uống gì sất, độc uống nước cam vắt trừ bữa. Hẳn ông đang muốn biến thành một sinh vật háu đói đến cuồng sát nào đó… Doanh số thường nhật qua tay ông nhà trung bình khoảng một phần tư triệu đôla khiến cái công ty giải trí quái đản kia đã nhắm đúng đối tượng.

– Henri, chẳng lẽ anh cho rằng chỉ dùng nước cam thôi là đủ hay sao, hả cưng? Vẻ mặt anh ngày càng nom giống một con thú nhịn đói đã lâu…- Một lần, bà dò hỏi chồng.

Ngài Henri phá lên cười thay câu trả lời, hàm răng tua tủa giữa cặp quai hàm banh hết cỡ.

– Em nói thật đấy… – Elinor thử khiêu khích.

– Thì cứ cho là như vậy đi, hỡi em yêu – Henri đáp lí nhí mà không nhìn mặt vợ.

Về phần mình Elinor đã phần nào tạo ra thế chủ động phòng trước mọi việc. Bà sắm bốn cây súng tự vệ dành riêng cho phụ nữ về giấu dưới nệm nằm, sau rèm phòng khách, trong lọ hoa ngoài tiền sảnh và dưới đáy hộp kẹo trên nóc lò sưởi. Tất cả đều ở những vị trí thuận tiện nhất, giúp nữ chủ nhân chống chọi với một sinh vật khác biệt nào đó đột ngột xuất hiện như hãng Animal Life từng quảng bá.

Hôm sau Elinor vô tình đánh vỡ cốc rượu vang đang uống dở, gây ra hai vết xước rỉ máu trên tay chồng. Nữ chủ nhân vội chạy lại tủ thuốc lấy bông băng, trong khi mảnh thủy tinh cũng làm tay bà rớm máu.

– Ôi, anh yêu! Em lấy làm tiếc bởi vì quá sơ ý… – Người vợ vừa chân thành hối lỗi lúc băng bó vừa ngước lên nói; trong khi chồng vẫn gượng cười quên đau giữa đôi hàm trắng nhởn…

– Ồ, có gì đâu cưng, hãy quên nó đi – Ngài Henri nhỏ nhẹ trả lời và nhìn bâng quơ đâu đó phía trên đầu vợ.

*

Sự ẩm ướt lan tỏa trên ngực làm nữ chủ nhân thức giấc. Dòng máu âm ỉ chảy qua vai xuống thân trước khiến bà nhớ lại những khoảnh khắc hãi hùng trước khi thiếp đi… Một sinh vật đội lốt chó sói đột nhập phòng ngủ tấn công Elinor bằng cặp quai hàm cứng như thép, nó đè nghiến bà xuống hòng tợp cái mõm gớm ghiếc vào yết hầu đối thủ. Liếc qua bên thấy giường ông nhà trống trơn vương vãi đầy lông thú… Elinor hiểu rằng đã đến thời điểm Henri quyết chí hành sự… Nữ chủ nhân nhanh chóng quờ tay xuống dưới gối trước khi gằn giọng:

– Hãy buông ta ra, Henri!

Một tiếng gõ khô khốc từ kim hỏa súng giảm thanh khiến chó sói nẩy người lên vùng chạy ra khỏi buồng ngủ, để lại nạn nhân ngất xỉu do quá sợ hãi hơn là nhát cắn trên cổ.

*

Henri Kaningem dần hồi tỉnh. Ông ta đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt thuộc cơ sở y tế xa xỉ nhất tiểu bang. Vết thương do đạn chì bắn sượt qua bả vai thuộc loại nhẹ, theo như nhận định của bác sĩ Barows. Viên thầy thuốc vừa đi ra ngoài cốt dành sự riêng tư cho ông chủ và cô nhạc công Flowrence Hews…

– Em yêu, ý tưởng của em thật tuyệt vời – Henri thì thầm – Anh… anh đã giải quyết xong mụ ấy. Bà ta đâu còn trên cõi đời này nữa. Cũng chẳng có viên thám tử nào lần ra nổi sự dính líu của hai ta. Chỉ còn lại đôi ta duy nhất trên thế gian này.

– Cầu mong cho linh hồn Elinor được siêu thoát lên thiên đàng – Người đẹp thỏ thẻ  – Cảnh sát vẫn chưa tìm ra xác của Elinor, chỉ vài mẩu xương vớ vẩn khó xác định.

– Nhưng rõ ràng chó sói đớp trúng yết hầu mụ ta kia mà. Anh cam đoan vậy đấy – Henri nói giọng quả quyết rồi kéo đầu Flowrence sát lại phía mình hơn – Thôi, bỏ qua chuyện Elinor đi… Anh vô cùng hạnh phúc khi được có em bên cạnh.

Chợt có tiếng gõ cửa. Nữ y tá trưởng xuất hiện, vóc dáng to béo như muốn che lấp khoảng sáng mặt trời hiếm hoi chiếu qua ngưỡng cửa.

– Có người gửi cho ngài cái này – Bà ta lịch thiệp cho biết – Hình như là ngài Brinkly từ hãng Animal Life thì phải… Ngài ấy đề nghị ngài nghe ngay đoạn ghi âm trong đó.

Henri giơ tay đỡ lấy chiếc mini-disk hiệu Sony từ tay y tá trưởng. Toàn thân người bệnh nổi gai ốc khi nghe thấy tiếng bà vợ Elinor dõng dạc trong máy:

“Anh thân yêu, sau khi mục kích mảnh giấy báo quảng cáo, em đã hiểu ra rằng anh đang dự tính một âm mưu gì đó. Đương nhiên chẳng khó khăn gì suy luận từ việc anh ăn kiêng ắt dẫn đến việc tấn công em lúc đói ngấu… – Giọng người trong máy bình thản đến vô cảm – Hệ quả là em phải tìm cách tự vệ, kịp bắn con sói Henri đội lốt trước khi yết hầu mình lìa khỏi cuống họng. Em hy vọng rằng vết thương nơi vai anh chóng lành, một lần nữa mong anh thứ lỗi về hành động nông nổi ấy… Nhưng đó không phải là việc chính yếu em muốn thổ lộ lúc này. Thú thực là em cũng tự mình tham gia dịch vụ giải trí của công ty Animal Life. Hẳn anh còn nhớ cái lần em cố tình làm vỡ chiếc cốc không, cũng như cố ý để máu từ vết thương trên tay em hòa lẫn vào tay anh ấy? Em đã chọn trò hóa thân thành người nhiễm virus HIV, một trò chơi mà hiếm kẻ ghi danh tại Animal Life dám liều… Nghĩa là em đã truyền mầm bệnh SIDA sang anh… Nhưng xin anh yêu chớ hoảng loạn, gắng bình tĩnh nghe nốt những lời còn lại. Theo bác sĩ Barows thì sau chừng tám ngày virus mới bắt đầu phát tán. Đã qua bảy ngày rưỡi tính từ hôm em làm vỡ cốc, đúng ra là chỉ còn hơn hai giờ hoặc tối đa là ba tiếng đồng hồ nữa thôi, sẽ đến thời điểm siêu vi trùng nhiễm căn bệnh thế kỷ lập tức lan tràn trong cơ thể chúng ta. Để kịp báo cho hãng Animal Life biến em thành người khỏe mạnh cố hữu trước thời khắc nguy kịch, yêu cầu anh cấp tốc thực hiện những điều sau. Đầu tiên là viết giấy ủy nhiệm chuyển toàn bộ tài sản gồm tiền mặt, tín phiếu, cổ tức, động sản cũng như bất động sản anh đang sở hữu sang tên em. Thứ đến là đơn xin ly hôn với em. Nhớ cả hai thứ đều phải được công chứng hẳn hoi đấy nhé! Trong trường hợp ngược lại, đến đứa trẻ ranh cũng thừa hiểu rằng không gì có thể ngăn cản được sự lây lan của thứ virus chết người nữa. Điều duy nhất còn lại an ủi đôi ta, rằng lúc anh về chầu trời có cả em tháp tùng bên cạnh”.

Henri Kaningem nín lặng hồi lâu… Mồ hôi vã ra đầm đìa trên trán, thấm ướt cả bộ quần áo bệnh nhân mặc trên người. Nhà tỷ phú cố vươn tay về phía cô nhân tình tóc vàng ngồi bên hòng tìm sự che chở; trong khi người đẹp cảm thấy choáng váng như đất trời đổ ụp…

– Giấy? Công chứng? – Bất thình lình Henri Kaningem nghiến răng ken két bằng giọng của kẻ vốn ưa ra lệnh – Nhanh lên! Nhanh lên! Nhanh nữa lên!

– Xin vĩnh biệt, thưa ngài Kaningem! – Nữ nhạc công dứt khoát đứng dậy và vùng chạy ra cửa.

– Flowrence em ơi! Ơi Flowrence! – Henri cố thều thào giữa căn phòng tuyệt nhiên chẳng còn ai

Trần Hồng (dịch)

Theo CAND

Văn phòng thám tử tư VDT Sài Gòn

Facebook
Twitter
LinkedIn
Telegram
Pinterest

Tham khảo thêm

Dịch vụ thám tử