Thám tử tư VDT giới thiệu Tập truyện trinh thám của Nguyễn Hoàng – Tập 1

Thám tử tư VDT giới thiệu Tập truyện trinh thám của Nguyễn Hoàng – Tập 1

CÁI CHẾT CÔ CA SĨ TRẺ


Sáng nào cũng vậy ngoại trừ những hôm thời tiết xấu, thiếu tá Vũ Linh phải nằm chịu trận trên giường, những lúc ấy anh thấy trong người thật khó chịu. Quen vận động  buổi sáng sớm, hôm nào vì lý do gì phải bỏ cữ là anh cảm thấy vô cùng khó chịu, tay chân cứ rũ ra như mượn của người khác. Thời tiết Sài Gòn vào tháng này cứ như  nàng tiểu thư đỏng đảnh, mưa đó rồi nắng đó chẳng biết đâu mà lần. Bốn giờ sáng anh thức dậy  thấy trời trong gió mát , vội vội vàng vàng đánh răng, rửa mặt rồi tròng lên người bộ đồ thể thao. Chị Hòa nằm bên cạnh mắt nhắm mắt mở:
– Đêm qua về trễ ngủ đi cho khỏe. Bữa khác tập cũng được mà!
Anh  ậm ừ trong cổ họng, tuy nhiên vẫn dắt chiếc cub đời 78 cà tàng ra cửa. Từ nhà đến công viên Tao Đàn gần hai cây số. Vừa điều khiển xe, anh vừa suy nghĩ mông lung. Hòa là người đàn bà chịu thương chịu khó, không lúc nào để tay chân nghỉ ngơi nhưng khoản thể dục thể thao thì làm biếng kinh khủng!.
Tới nơi, anh gởi xe ở một điểm giữ xe đối diện với công viên. Coi  xe là ông cán bộ quân đội đã về hưu, biết anh là sĩ quan công an, ông ta dứt khoát không lấy tiền cho dù Vũ Linh đã nhiều lần nài nỉ đến gãy cả lưỡi.  Bực mình, ông ta nói như quát:
– Nếu chú cứ khăng khăng thì ngày mai hãy gởi chỗ khác! Tui nghèo bạc triệu chớ không cần mấy xu còm của cậu. – Đoạn ông già nhìn Vũ Linh cười hềnh hệch để lộ hàm răng xô lệch:- Bộ chú muốn tôi bị mang tiếng là bóc lột đồng chí của mình hay sao!
Đoạn, ông ta làm mặt giận trông rất buồn cười. Cám ơn bác, Vũ Linh nói. Họ trở thành đôi bạn thân từ đó. Thỉnh thoảng sau buổi tập anh mời bác giữ xe đi uống cà phê rủng rỉnh hầu bao thì làm tô phở tái , phải thật lòng thú nhận phở ở đây rất ngon nhưng hơi mắc không hợp với lương  cán bộ công chức nhà nước  ba cọc ba đồng.
Chạy bộ được hai vòng sân, Vũ Linh uốn éo hai mươi bốn động tác thể dục trên khoảnh đất trống đối diện gian hàng triển lãm hàng mỹ nghệ thì bất ngờ chuông điện thoại di động reo lên inh ỏi.
– A lô! Tôi,  Vũ Linh nghe đây!
– Cậu đang làm gì đấy, tập thể dục à. Đấy là thói quen tốt của người chiến sỹ công an nhân dân! Tôi già rồi không có sức khỏe để chạy như cậu nhưng sáng nào cũng đi bộ vòng quanh sân bóng đá. Vợ và con cậu vẫn khỏe đấy chứ?
Người gọi anh không ai ngoài trung tá Trần Đảm.
– Vâng! – Vũ Linh đáp. Chắc chắn có việc quan trọng, Vũ Linh nghĩ thầm.
Đồng chí trưởng phòng cảnh sát điều tra đằng hắng mấy cái và tiếp tục câu chuyện:
– Cậu đã từng nghe ca sỹ Thảo Phương hát chưa nhỉ?
Vũ Linh gật đầu trong lòng không khỏi phân vân không hiểu chuyện cô ca sỹ trẻ, gương mặt thánh thiện như đức mẹ đồng trinh có dính dáng gì đến công việc sắp trao đổi, tuy nhiên anh cũng tham gia vào câu chuyện:
– Đã! – Vũ Linh đưa ra nhận xét:- Một giọng ca đẹp vô cùng triển vọng. Album “ Ban mai xanh “ phát hành tháng vừa rồi đã đạt kỷ lục về số lượng phát hành, tất nhiên ngoài việc quảng cáo rùm beng chúng ta phải công nhận chúng ít nhiều có giá trị về mặt nghệ thuật. Xem ra con đường nghệ thuật đang rộng mở trước mắt cô ca sĩ xinh đẹp này. – Sực nhớ ra một chuyện Vũ Linh nói:- Thủ trưởng, tôi được người bạn tặng cặp vé mời xem buổi live show của Thảo Phương ở sân vận động X…
Giọng trưởng phòng Trần Đảm đượm vẻ buồn rầu:
– Chúng ta không còn có cơ hội đó, đồng chí thiếu tá thân mến, Công an quận Y. vừa báo lên ca sỹ Thảo Phương đã bị sát hại tại nơi ở riêng.
Vũ Linh giật mình suýt đánh rơi chiếc điện thoại.
Trần Đảm nói:
– Đó là lý do tôi gọi điện cho cậu vào lúc này. Cậu nhanh chóng đến  ngay hiện trường xảy ra án mạng. Này, cậu có biết số điện thoại cố định của trung úy Lê Quang không nhỉ? Tôi đã nhiều lần gọi vào di động của cậu ta nhưng chẳng thể nào liên lạc được.
Vũ Linh liên lạc với Lê Quang, sau  đó anh lật đật trở về nhà, thay quần áo đi liền, chẳng kịp  “ giải quyết “ tô mì gói còn bốc khói do vợ đã chuẩn bị sẵn.

*

Chị Lài, người giúp việc nhà cho nữ ca sĩ Thảo Phương vừa khóc, vừa kể. Gương mặt còn hiển hiện nỗi kinh hoàng tột độ:
– Cơm nước, dọn dẹp xong, đúng tám giờ tối, tui xin phép cô chủ đi thăm người bà con bạn dì  đang nằm chờ mổ ở bịnh viện Chợ Rẫy. Cô Thảo Phương có dặn tui làm gì thì làm nhất định phải có mặt trước sáu giờ sáng ngày hôm sau. Tôi ở với người chị họ đến năm giờ sáng thì mí mắt cứ giật giật liên tục, linh tính có chuyện không lành, tôi lật đật đón xe ôm quành về vừa bước vô nhà thì thấy cô Thảo Phương nằm úp mặt xuống đất, máu me dầm dề, sợ quá tay chưn tui bủn rủn, miệng cứ cứng đơ ra như á khẩu. Gần một phút sau, tui mới hoàn hồn, chạy ra cửa kêu cứu..
Đoạn chị ta ngồi thụp xuống đất, khóc rống lên. Khó khăn lắm Vũ Linh mới đỡ chị ta ngồi lên ghế. Lê Quang rót một cốc nước lọc đưa cho chị.
– Uống nước đi, chị Lài! – Vũ Linh đưa hai tay ra phía trước làm cử chỉ trấn an:- Bây giờ chị hãy thật bình tĩnh, và trả lời một cách chính xác những câu hỏi của tôi.
Chị Lài khẽ gật đầu, lấy cườm tay chùi nước mắt. Vũ Linh nói:
– Trước lúc  rời khỏi nhà, chị có thấy cô Thảo Phương có tiếp xúc với những ai không?
– Không  – Chị Lài nói:- Gần mười ngày nay do trong người không được khỏe nên cô Thảo Phương không đi diễn.  Cổ tính  xả hơi hết tuần này mới tiếp tục công việc ca hát. Cả ngày nay cổ ở nhà đọc tạp chí, coi vô tuyến chớ không hề bước chưn ra ngoài.
Nạn nhân bị chết do bị vật nhọn đâm thẳng từ phía trước. Đồ đạc trong nhà không có dấu hiệu xáo trộn, lục lọi. Nữ trang trên người cô ca sĩ  vẫn còn nguyên vẹn. Trên bàn có bày sẵn hai chiếc cốc pha lê, mỗi cốc đều còn lại một ít rượu vang. Bên cạnh là chai vang đỏ của Pháp đã vơi quá nửa. Vũ Linh để ý thấy chiếc gạt tàn để dưới gầm bàn có một mẫu thuốc lá hút dở. Phía cuối đầu lọc có chữ  CRAVEN “ A “ .
– Cô Thảo Phương có hút thuốc lá không?
– Có, chỉ thỉnh thoảng hút xã giao thôi. Các anh biết rồi đó, ca sỹ luôn giữ gìn thanh quản còn hơn bảo vệ con ngươi của mình.
– Cổ thường hút loại thuốc gì?
Chị Lài thật thà thú nhận:
– Cái đó tui không rành lắm bởi toàn là tiếng nước ngoài. – Chị ta nhìn mẫu đầu lọc, nói:- Chắc chắn đêm qua có người  đến đây.
Lê Quang thắc mắc:
– Do đâu chị khẳng định như thế?
– Tại vì cô Thảo Phương không bao giờ hút loại thuốc này, cổ chỉ xài loại đầu lọc màu trắng  thôi.
Nói đoạn chi Lài xăng xái bước đến kéo hộc bàn trang điểm lôi ra gói dunhill xanh:
– Loại này nè! Gói thuốc này cô chủ mua cả tháng chỉ hút có bốn điếu thôi.
Như vậy đã rõ, trong thời gian chị Lài đi vắng,  Thảo Phương đã tiếp một vị khách có thể gọi là thân quen. Cô ta đã cùng với người đó uống rượu vui vẻ trước khi về đất Chúa.
Lê Quang nói:
– Cô Thảo Phương có thói quen tiếp người lạ tại nhà không?
– Không bao giờ, là ca sỹ nổi tiếng có nhiều người hâm mộ nếu ai cổ cũng tiếp đón thì chẳng có mà hết ngày,  thậm chí nhiều khi cô chủ còn ngắt dây điện thoại từ chối tiếp khách. Vì thế, tui nhất định vị khách đêm qua chỉ có thể là người quen.
Vũ Linh hỏi:
– Trong số những người quen biết với ca sỹ  Thảo Phương có ai hút craven  không?
Chị Lài đáp liền:
– Có, cậu Thái chuyên môn hút “ con mèo đen”, cậu ấy ghiền thuốc nặng lắm, một ngày một gói. Cả ông nhạc sỹ Hoàng Long cũng vậy nhưng ổng chỉ hút thuốc jet thôi.
Lê Quang nhận thấy trên hai chiếc cốc và chai rượu vang đều có để lại nhiều dấu vân tay, anh đổ rượu ra ngoài và cho tất cả vào chiếc túi nhựa.
Vũ Linh cầm mẫu đầu lọc lên ngắm nghía. Người hút thuốc có thói quen dùng răng cắn bởi trên đầu lọc để lại những dấu cắn.
Anh hỏi:
– Cậu Thái có quan hệ như thế nào với cô Thảo Phương?
– Cậu ấy là..là.. – Chị Lài cảm thấy khó khăn trong việc tìm từ ngữ diễn đạt:- Cậu ấy vừa là tà lọt vừa là người tìm kiếm, tổ chức sô diễn, theo cách gọi nôm na là nhà quản lý và cũng là người tình!
Lê Quang nói:
– Họ sống vui vẻ chứ?
– Vui! – Chị Lài đáp:- Nhưng mà cũng ưa gây gổ  om sòm! Tại cô Thảo Phương cư xử với ai cũng thân mật thái quá nên cậu Thái hay nổi cơn ghen. Một phần cũng do tự ti mà ra bởi cậu Thái thua sút cô chủ trên mọi phương diện.
Vũ Linh gật gù, nói:
– Ngoài Thái ra, Thảo Phương còn quan hệ thân thiết với những ai, chị có biết không?
– Biết chớ! – Chị Lài lẹ làng:- Còn chú nhạc sĩ Hoàng Long, với ông bầu sô Duy Nghĩa. Cách đây đúng tám ngày cô Thảo Phương tổ chức sinh nhật tại nhà khách mời cũng chỉ có ba người đó thôi.
Vũ Linh tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Là nữ ca sỹ nổi tiếng có nhiều mối quan hệ mà khách mời chỉ bấy nhiêu thôi sao? Cô ấy vẫn thường tổ chức tiệc tùng tại nhà?
– Ồ không, mọi năm cô chủ tổ chức sinh nhật ở các nhà hàng lớn, khách mời lên đến cả trăm. Năm nay do sức khoẻ không được tốt, vả lại cổ không thích ồn ào, nên tổ chức tại nhà cho tiện.
Lê Quang thăm dò:
– Chắc là vui lắm nhỉ?
Chị Lài gật đầu:
– Mới đầu coi bộ vui vẻ lắm. Ông bầu sô còn cao hứng lên sáu câu vọng cổ.  Trời đất! Giọng của ổng ồ ồ như trâu rống, nghe muốn điếc con ráy! Cô Thảo Phương cũng hát vài bài của nhạc sỹ Hoàng Long. Sau đó cô chủ nói gì gì đó với ông nhạc sĩ mà không khí  có mòi ngột ngạt lắm. Khoảng nửa tiếng sau không ai biểu ai, tất cả cùng giải tán.
– Cô Thảo Phương đã nói những gì?
– Cái đó tui đâu biết! Hầu hạ cho những người nổi tiếng như cô chủ mà mồm mép kéo tận mang tai chỉ có nước vìa quê gặt lúa mướn thôi.
Ngôi biệt thự của ca sĩ Thảo Phương nằm trong khu dân cư yên tĩnh. Đẹp đẽ. Và rộng rãi. Có hàng rào sắt bao quanh, bên trên có cắm vô số những mảnh chai. Từ cổng chính vào đến nhà khoảng bảy, tám mét. Lối đi chừng một mét rưởi, trải sỏi. Hai bên là mảnh vườn trồng đủ loại hoa màu sắc rực rỡ tỏa hương thơm ngào ngạt. Trước kia ca sỹ Thảo Phương sống cùng gia đình trong xóm lao động chật chội, từ khi theo nghiệp ca hát có tiền cô mua miếng đất trong khu quy hoạch xây biệt thự khang trang. Xung quanh đây cũng toàn là biệt thự.
Vũ Linh nói bâng quơ:
– Một tâm hồn đa cảm! Đích thân ca sỹ Thảo Phương chăm sóc vườn hoa này?
– Dạ, cô chủ rất thích hoa. Mỗi ngày dù bận rộn đến mấy cổ cũng dành ít thời gian chăm bón hoa cảnh. Những lúc đi diễn xa, cổ đều điện thoại dặn tôi bón phần, tưới nước. Hôm nào tui quên là cổ la té tát. Tui chưa thấy ai yêu hoa như cô chủ.
Đất trong vườn ướt đẫm. Đang ngắm mấy luống hoa cúc vàng chóe, Lê Quang bỗng phát hiện có mấy dấu giày in hằn trên nền đất nhão sát bên con đường trải sỏi hướng ra phía cổng chính.
– Chà, tay này có đôi chân quá cỡ, cỡ giày phải số bốn mươi bốn!
Chị Lài đột ngột lên tiếng:
– Số giày cậu Thái cũng cỡ đó. Thỉnh thoảng giặt giày của cậu nên tui biết.
Sực nhớ một chuyện Lê Quang nói:
– Lúc nãy chị nói giữa Thái và cô Thảo Phương thường hay xảy ra bất hòa. Lần gần nhất là cách đây bao lâu?
Chị Lài ngẩn người một lúc, nói;
– Sau  sinh nhật vài ngày gì đó hai người xảy ra trận cãi lộn kịch liệt. Cậu Thái giận dữ đập bể chai bia, thậm chí còn đe dọa giết cô Thảo Phương rồi tự sát. Nguyên do, do ghen tuông mà ra. Cậu Thái có tánh hay ghen.
– Và sau đó..
– Sau đó họ lại làm lành với nhau cứ như con nít! Dòm thấy hai người tui phát mệt!
Vũ Linh lấy máy chụp hình bấm tí tách, sau đó anh lấy thước đo tỉ mỉ kích thước dấu giày.

*

Tám giờ sáng trong cuộc giao ban, Vũ Linh báo cáo kết quả thu thập được:
– Căn cứ vào kết quả giám định tử thi, nạn nhân đã uống rượu trước đó. Điều này hoàn toàn phù hợp với những gì để lại hiện trường. Còn về thời gian tử vong, các bác sỹ giám định cho biết khoảng chín, mười giờ đêm dựa vào phần thức ăn trong dạ dày. Chứng tỏ hung thủ đã gây án trong thời gian từ lúc cô Lài, người giúp việc ra khỏi nhà đến mười giờ đêm.
Đoạn Vũ Linh lật sang tập hồ sơ khác:
– Dấu vân tay trên chai rượu vang hoàn toàn là của nạn nhân, còn trên hai chiếc cốc,  một là của nạn nhân, một là của Trương Hồng Thái. Mẫu tàn thuốc “ con mèo đen “ cũng là loại thuốc mà Thái vẫn hút thường ngày, kể cả thói quen hay cắn đầu lọc thuốc lá. Dấu giày in hằn trong vườn hoa là số bốn mươi bốn, hoàn toàn phù hợp với cỡ giày mà Thái vẫn mang.
Trần Đảm ngồi im suy nghĩ một lúc, rồi nói:
– Đối tượng có để lại hung khí gây án không?
– Không. – Vũ Linh trả lời, nói thêm:-  Chúng tôi đã kiểm tra rất kỹ nhưng không tìm thấy bất kỳ phương tiện gây án. Căn cứ vết thương trên người nạn nhân ta có thể khẳng định hung khí là loại dao dài khoảng 20cm, lưỡi rộng chừng 1, 5 cm. hung thủ đã đâm chính xác ngay tim khiên nạn nhân chết ngay tại chỗ, có thể hung thủ đã mang theo sau khi gây án hòng phi tang chứng cứ…
Lê Quang nói chen vào:
– Chị Lài còn cung cấp một thông tin quan trọng là trước đó Thái và ca sĩ Thảo Phương đã có một trận cãi nhau kịch liệt xuất phát từ chuyện ghen tuông. Thái còn đe dọa sẽ giết chết tình nhân và tự sát. Xem ra, Thái là nhân vật số một được đưa vào tầm ngắm của chúng ta.
Thượng tá Trần Đảm gật đầu, nói:
– Căn cứ vào lời khai của người giúp việc và những tang chứng để lại hiện trường, Thái là nghi can số một. Bây giờ tôi sẽ ký lệnh bắt khẩn cấp. Sau đó sẽ liên hệ với Viện kiểm sát xin lệnh tạm giam để tiến hành điều tra. Các cậu có ý kiến gì không? Không hả? Vậy thì chúng ta  khẩn trương bắt tay vào việc, đối tượng cao chạy xa bay việc phá án sẽ gặp vô vàn khó khăn.
Cả Vũ Linh và Lê Quang đồng  loạt đứng dậy đưa tay lên vành mũ, hai chân dập vào nhau:
– Rõ!

*

Thái là chàng trai cao lớn, lực lưỡng, quê ở Đồng Tháp, vừa tốt nghiệp đại học kinh tế và là võ sĩ đệ tam đẳng môn thái cực đạo. Chỗ ở của Thái là ngôi nhà nhỏ nằm sâu trong con hẻm ngoằn ngoèo. Khi vũ Linh và Lê Quang đến nơi, Thái đang còn ngái ngủ.
– Các anh làm gì vậy?- Thái ngơ ngác, đưa tay dụi mắt.
– Chúng tôi có lệnh bắt, vì nghi ngờ anh là thủ phạm sát hại cô Thảo Phương. – Lê Quang đọc lệnh bắt trước cặp mắt bàng hoàng của Trương Hồng Thái.
– Thảo Phương chết rồi sao? – Giọng Thái bi rè đi:- Tôi là công dân lương thiện, các anh không được nghi oan người vô tội!
Vũ Linh nói:
– Có tội hay không chúng tôi sẽ làm rõ. Bây giờ đề nghị anh ký vào tờ lệnh và theo chúng tôi về cơ quan điều tra.
Biết chống cự vô ích, Trương Hồng Thái ngoan ngoãn tra tay vào còng. Gương mặt còn hiển hiện nỗi kinh hoàng, ngơ ngác.
Khám xét nơi ở, các chiến sĩ công an chỉ thu được một gói  craven còn vẻn vẹn hai  điếu, đôi giày thể thao hiệu “ Asia “ cỡ bốn mươi bốn. Nhìn thấy vài mẫu đầu lọc thuốc lá trong cái gạt tàn, Vũ Linh trút vào bọc ny lon mang về. Tất cả những mẫu đầu lọc đều có vết cắn giống như mẫu thu được tại hiện trường.
Ngay lập tức người và vật được đưa về Cơ quan điều tra.
– Anh quan hệ với cô Thảo Phương được bao lâu, trong trường hợp nào? – Vũ Linh nói.
Thái đáp lào phào:
– Gần một năm. Tôi là fan trung thành của cổ. Sau đó vì quá cuồng nhiệt, tôi tự nguyện làm vệ sĩ không công cho Thảo Phương. Khoảng bốn tháng nay tôi kiêm luôn vai trò người quản lý, và…
– Và là người tình, có đúng không? – Lê Quang nói.
Thái ngập ngừng:
– Đúng vậy! Thật tình, tôi vô cùng bất ngờ và quá đỗi hạnh phúc khi Thảo Phương chấp nhận tôi, đến nỗi cả tuần liền tôi không dám tin đó là sự thật. Cổ quá xinh đẹp và nổi tiếng, còn tôi chỉ là một kẻ trắng tay, nhưng tình yêu có lý lẽ riêng của nó..
Vũ linh nói:
– Ngoài anh, Thảo Phương còn có quan hệ thân thiết với những ai?
– Thân tình chỉ có tôi, nhạc sĩ Hoàng Long và ông bầu sô Duy Nghĩa. Ngoài ba chúng tôi ra Thảo Phương còn quan hệ với nhiều người khác, ca sỹ mà, tuy nhiên chỉ giới hạn trong chừng mực có tính xã giao.
Lê Quang vân vê cây Bic trong lòng bàn tay:
– Cách đây hơn một tuần, trong buổi tiệc tổ chức tại nhà cô Thảo Phương, có mặt những ai và mọi người  đã trao đỗi những gì mà không khí có vẻ căng thẳng?
– Khách mời cũng chỉ là ba người đàn ông chúng tôi. Còn chuyện gay cấn trong cuộc sao các anh biết được. Ừ, nguyên do  là Thảo Phương muốn tách khỏi sự ràng buộc với nhạc sỹ Hoàng Long, cổ muốn được tự do.
– Cụ thể là như thế nào? – Vũ linh nói.
– Anh Hoàng Long là người đã dìu dắt, nâng đỡ cho Thảo Phương. Tất cả các khâu như ;  sáng tác, tìm ca khúc mới, liên hệ sô diễn, thu âm, ghi hình…nói chung là tất cả các mặt đều  do ảnh đứng ra cáng đáng. Thu nhập chia theo tỉ lệ,  anh Hoàng Long hưởng sáu, Thảo Phương bốn…
Vũ Linh nói:
– Chia chác như thế có vẻ hơi bất hợp lý.
Trương Hồng Thái lắc đầu, nói:
– Người ngoài cuộc không hiểu chuyện đều nghĩ như anh, nhưng tôi là người trong cuộc thì tỉ lệ đó có thể chấp nhận được. Các anh biết không, để tạo dựng tên tuổi từ một kẻ vô danh trở thành ngôi sao không những mất rất nhiều công sức mà phải tiêu tốn rất nhiều tiền. Danh tiếng Thảo Phương hôm nay có được gắn liền với biết bao khó nhọc nhạc sỹ Hoàng Long.
Vũ Linh nói;
– Phải chăng vì  không hài lòng về khoản chia chác mà cô Thảo Phương đã cáo bệnh, không đi diễn để tỏ thái độ phản kháng?  Ai là người đưa ra ý tưởng đó, anh hay Thảo Phương?
Thái gật đầu tỏ vẻ thán phục những nhận xét tinh tế của Vũ Linh, nói:
– Tôi hoàn toàn không đồng ý với quyết định của Thảo Phương, vì làm như thế có vẻ nhẫn tâm quá. Nói theo ngôn ngữ thị trường, nhạc sỹ Hoàng Long đã hoàn toàn mất trắng khoản tiền của, công sức đầu tư…
Vũ Linh tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Chẳng lẽ giữa hai bên không có cam kết về mặt pháp lý, một bản hợp đồng chẳng hạn..
Trương Hồng Thái gật đầu:
– Thật ra lúc đầu Thảo Phương đã từng đề cập đến vấn đề đó. Nhưng nhạc sỹ Hoàng Long có lẽ do quá tin tưởng vào cô học trò của mình nên đại khái cho qua. Chính vì lẽ đó mà..Tôi đã cố thuyết phục Thảo Phương từ bỏ ý định, nhưng cổ cứ một mực bảo vệ lý lẽ riêng mình, tôi cũng đành chịu. Sau khi nghe quyết định của cổ, anh Hoàng Long tỏ vẻ không hài lòng. Ảnh nói, nếu như vậy thì từ nay Thảo Phương sẽ không được quyền hát, thu âm, ghi hình những ca khúc do ảnh hoặc của những nhạc sĩ khác mà ảnh đã đặt hàng trước đó. Anh Hoàng Long lấy làm tiếc và cho rằng Thảo Phương chưa thật sự đủ lông, đủ cánh để bay xa. Thảo Phương phải nói trớ đi là muốn thoát khỏi cái bóng dềnh dàng của anh Hoàng Long và muốn khẳng định mình và tự tìm phong cách riêng.
Lê Quang nói:
– Còn ông bầu sô Duy Nghĩa?
Nghe nhắc đến ông bầu, Thái có vẻ không vui :
– Đấy là một tay lưu manh mạt hạng! Tuy nhiên đây chỉ đơn thuần là mối quan hệ cộng sinh đôi bên cùng có lợi, mà thôi.
Vũ Linh đứng dậy, đi lại quanh phòng:
– Giữa cô ca sỹ và ông bầu sô Duy Nghĩa đã từng xảy ra bất hòa?
Thái gật đầu xác nhận:
– Có. Cách đây chừng ba tháng Thảo Phương có hợp với bầu sô Duy Nghĩa biểu diễn ở sân khấu Trống Đồng. Băng rôn, tờ rơi quảng cáo rầm rộ nhưng đến giờ cuối Thảo Phương không có mặt đúng hẹn do bị sự cố ở Đồng Nai,  chính vì lý do đó Duy Nghĩa phải trả lại vé và xin lỗi khán giả. Tôi cũng cảm thấy áy náy vô cùng.
– Bị bể sô như vậy chắc lão tức tối lắm.
– Tất nhiên, không giận dữ mới là chuyện lạ. Sau vụ đó Thảo Phương chủ động đến xin lỗi và xin được bồi thường. Lão chỉ nhận lời xin lỗi còn tiền  bồi thường thì cho qua. Lão chẳng tốt đẹp gì đâu, chẳng qua lão còn có thể thu lợi từ tên tuổi của Thảo Phương.
– Chúng tôi tạm tin anh – Đoạn Vũ Linh ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm vào người đối diện:- Tối hôm  qua, trong khoảng thời gian từ tám đến mười giờ  anh đã ở đâu, làm gì?
Thái đáp:
– Tôi đến nhà văn hóa Thanh Niên coi biểu diễn tam tấu nhạc jazz đến quá mười giờ đêm thì về nhà.
– Có ai làm chứng cho điều này không?
– Tôi không biết, vì  tôi chỉ đi một mình. Thật ra, trước đó anh Hoàng Long có hẹn đi cùng với tôi. Nhưng khi đến nơi không thấy ảnh có mặt ở chỗ hẹn. Vả lại, lúc ấy ở nhà văn hóa đông như kiến cỏ nên tôi không chắc có người nhận ra tôi.
Lê Quang đanh giọng nói:
– Theo tôi, anh nên thành thật khai báo tội trạng sẽ nhẹ hơn, còn như cứ quanh co thì một người thông minh như anh thừa hiểu điều gì sẽ xảy ra.
– Những lời tôi nói là hoàn toàn sự thật, xin hãy tin tôi!
Vũ Linh nói:
– Tôi cũng muốn tin anh vô tội. Nhưng tất cả bằng chứng đều chống lại anh. Có phải cách đây vài ngày, anh đã từng dọa sẽ giết chết Thảo Phương và sau đó là tự kết liễu mạng sống của mình?
Thái giật mình biến sắc. Mặt cắt không còn chút máu. Lắp bắp mãi mới thốt nên lời:
– Tôi.. tôi.., đó chẳng qua là lời nói lúc nóng giận, ghen tuông mà thôi. Hôm đó có một người hâm mộ gọi điện thoại cho Thảo Phương. Hai người đã điện đàm hơn nửa giờ đồng hồ, lại còn “ anh anh, em em “ ngọt xớt, thử hỏi làm sao không điên tiết cho được.
Vũ Linh ngắt lời:
– Và chính vì ghen tuông, anh đã ra tay sát hại người tình! Anh có thể phủ nhận tất cả tội ác của mình,  nhưng những chứng cứ mà chúng tôi đang có trong tay đã đủ sức để buộc tội anh, anh Thái!
Thái gào lên thất thanh:
– Không. Tôi vô tội!
– Vậy anh giải thích như thế nào về những dấu vân tay đã để  lại trên chiếc cốc ở nhà cô ca sĩ vào tối hôm qua, cả mẫu đầu lọc thuốc lá craven  mà anh vẫn thường hút trong chiếc gạt tàn nhà cô ấy, và dấu giày thể thao in trên mảnh vườn trước nhà cô ca sĩ?
Đoạn Vũ Linh bảo Lê Quang đưa ra tấm hình được phóng to chụp dấu giày đặt trước mặt Thái, sau đó lật chiếc giày thu được ở nhà của anh ta lên:
– Chúng tôi đã xác định đúng cỡ giày là số bốn mươi bốn  và những đường hoa văn dưới đế giày hoàn toàn phù hợp với đôi giày anh vẫn mang cùng hiệu Asia. Tốt nhất, anh nên cúi đầu nhận tội, chỉ cho chúng tôi biết nơi cất giấu hung khí. Đó là những gì anh nên làm trong lúc này, hơn là cứ khăng khăng chối tội.
Thái phản ứng dữ dội:
– Tôi không biết gì cả! Tôi vô tội!  Có thể ai đó đã dựng nên kịch bản này để hãm hại tôi. Xin hãy nghe tôi, tôi vô tội!
Cả buổi thẩm vấn, Thái luôn miệng kêu oan, đổ thừa có người ngầm ám hại mình. Hỏi ai, thì Thái không sao trả lời được, và cũng không thể giải thích những dấu vết đã để lại tại hiện trường, nơi xảy ra án mạng. Anh ta được đưa trở về buồng giam.
Lê Quang nhún vai, nói:
– Bằng chứng đã rành rành ra đó, vậy mà hắn vẫn cãi chày, cãi cối! Đúng là cà cuống chết đến đít vẫn còn cay!
Vũ Linh đăm chiêu một lúc, rồi nói:
– Hắn đã ngoan cố thì chúng ta bắt hắn phải tâm phục khẩu phục, ngoan ngoãn cúi đầu nhận tội. Bây giờ cậu hãy đi xác minh tối qua, Thái có mặt ở nhà văn hóa “ Thanh Niên “ không, còn tớ sẽ gặp tay bầu sô Duy Nghĩa và nhạc sĩ Hoàng  Long.

*

Duy Nghĩa là gã đàn ông thấp lùn, bụng phệ. Đôi mắt ti hí như mắt lươn lúc nào cũng đảo ngang, liếc dọc, không bỏ sót những phản ứng trên gương mặt khách. Vũ Linh rất khó chịu khi anh ta ngồi nói chuyện mà cứ đưa tay cho vào mũi nhổ mấy cọng lông rồi vào lòng bàn tay, thổi phù phù.
– Do công việc nên tôi và Thảo Phương có quan hệ mật thiết với nhau. Nói tóm lại đó chỉ đơn thuần là mối quan hệ cộng sinh.
– Nghe nói, giữa anh và Trương Hồng Thái đã từng va chạm vài lần. Nguyên do là đâu?
Duy Nghĩa nói văng cả nước miếng:
– Chẳng qua là hắn ghen mà thôi. Một tên yếm thế mạt hạng!
Vũ Linh nói:
– Đêm qua anh làm gì từ khoảng tám đến 10 giờ tối?
– Tôi  điều khiển đêm đại nhạc hội ở rạp Nhân Dân từ chập tối  tới hơn mười giờ mới vãng, sau đó tôi với mấy tay nhạc công đi ăn tối ở quán “ Cây Đa “, mười một giờ thì về ngủ.
Vũ Linh ghi cẩn thận vào sổ, nói:
– Tôi muốn biết thêm một số thông tin  về nhạc sĩ Hoàng Long và nhân tình của cô Thảo Phương, Trương Hồng Thái. Trước hết, anh hãy nói về ông nhạc sĩ.

*

Bốn giờ chiều hai người gặp nhau tại quán “ Giọt Đắng “  cách chỗ làm việc chừng năm chục thước. Sở dĩ họ chọn quán này là vì có thể “ ký sổ “ mỗi khi bị chứng “ viêm màng túi “ , đến cuối tháng thanh toán một lần. Vả lại chủ quán vốn là một đồng nghiệp đã về hưu. Đây cũng gọi là cách ủng hộ “ gà nhà”.
– Báo cáo anh, tôi đã mang tấm ảnh của Trương Hồng Thái đi muốn rụng cặp giò, hỏi đến khan cả tiếng nhưng vẫn không có ai nhận ra anh ta cả. Có vẻ như những lời khai của Thái là hoàn toàn bịa đặt hòng chạy tội.
– Có thể là như vậy- Vũ Linh gật đầu:- Nhưng tối qua có quá đông người đến xem ca nhạc. Cậu thử nghĩ; cả một rừng người mà mắt lúc nào cũng dán chặt lên sân khấu thì chuyện không nhận ra nhau là điều dễ hiểu.
– Đúng vậy! – Lê Quang đáp:- Nhưng tôi vẫn nghiêng về khả năng phạm tội của Thái nhiều hơn. Anh ta có thể rất chuyên nghiệp trong vai trò quản lý nhưng chuyện giết người quả là quá nghiệp dư. Còn hướng điều tra của anh đã có kết quả gì chưa?
– Tay bầu sô Duy Nghĩa có bằng chứng ngoại phạm. Vào thời điểm xảy ra án mạng, ông ta đang tổ chức biểu diễn ở rạp Nhân Dân. Anh ta cho biết,  Thái là người hay ghen và tính tình rất nóng nảy. Tháng trước, trong một lần trình diễn ở sân khấu ngoài trời, Thảo Phương bị một tay hâm mộ quá cuồng nhiệt nhào lên sân khấu định hôn. Tức thì, Thái đã tống cho anh này mấy cú đấm thôi sơn. Kết quả, anh này bị rách môi và gãy mấy cái răng cửa. Sự việc sẽ lôi thôi nếu cô Thảo Phương không đứng ra dàn xếp và bồi thường thuốc men. Còn nhạc sĩ Hoàng Long bị vợ bỏ, dắt con về quê. Bản thân anh ta là người thâm trầm ít nói và hơi nhút nhát trước đám đông.
– Đấy, sự thể đã hai năm rõ mười! Để rồi xem tay Thái này còn ngoan cố nữa hay không. Anh đã gặp ông nhạc sĩ chưa?
– Chưa. Anh ta đang phụ trách lớp thanh nhạc đến tối mới về. Có lẽ kiếm thứ gì cho vào bụng rồi tiến hành bước tiếp theo.
Lê Quang coi đồng hồ, rồi cười hề hề:
– Chốc nữa em có hẹn với Yến Vy ăn tối. Anh cho em vắng mặt.
Vũ Linh gật đầu:
– Có việc thì cậu cứ đi. Nhưng tớ báo trước, cậu mà không chiếm lĩnh được trái tim cô ấy thì đừng bao giờ nhìn mặt tớ nữa đấy.
– Anh yên trí đi! Chiến sĩ Công an nhân dân đã ra tay sắt thép cũng tan chảy thành nước, huống chi trái tim một cô gái!
Vũ Linh hấp háy đôi mắt châm chọc:
– Vậy mà gần nửa năm nay cậu có làm được trò trống gì đâu chỉ giỏi cái mồm!
Lê Quang rồ ga chạy thụt mạng như sợ Vũ Linh thay đổi ý định. Lúc đầu Vũ Linh định về nhà, tranh thủ tắm táp, cùng vợ ăn bữa cơm chiều nhưng sợ bị lỡ việc nên thôi. Cuối cùng, anh ghé tạt vào xe bánh mỳ mua một ổ.

*

Nhạc sĩ Hoàng Long sống trong ngôi nhà nhỏ ở  chung cư “ Rạng Đông “ .  Chung cư này xây dựng đã gần ba năm.  Đây là nhà ở dành cho những hộ bị giải tỏa nằm trong kế hoạch chỉnh trang đô thị của thành phố. Hoàng Long sống ở tầng một. Khi Vũ Linh đến nơi thì ông nhạc sĩ vẫn chưa về nhà. Anh nhìn ổ khóa to tướng treo trên cánh cửa gỗ chưa biết phải làm gì  thì cửa nhà kế bên đột nhiên hé mở, một mái đầu hoa râm thò ra:
– Chú kiếm cậu nhạc sĩ hả? – Rồi ông ta cúi xuống nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên cổ tay:- Khoảng bảy giờ rưởi cậu ấy mới về. Còn hơn nửa tiếng nữa.
Thấy Vũ Linh đứng xớ rớ, chủ nhà đon đả:
– Nếu chú không ngại thì vô nhà tui ngồi chờ một chút. Tui cũng đang buồn, thèm có người trò chuyện đây.
Vũ linh lập tức gật đầu đồng ý. Đây là cơ hội tốt để anh tìm hiểu thêm về đời tư anh nhạc sĩ nghèo.
Người đàn ông vốn là Phó chủ tịch Hội cựu chiến binh phường, tên Hai Ẩn. Hai Ẩn nhanh nhẹn pha trà, lấy thuốc mời khách. Vũ linh không quen loại basto xanh nhưng vị nể nên nhón một điếu cho gia chủ vui lòng.
Sau vài câu chuyện bâng quơ, Vũ Linh bắt đầu công việc của mình:
– Anh Hoàng Long sống một mình, hả bác?
– Một mình chớ mấy mình! Thật ra trước đây cậu ấy cũng vợ con đề huề như ai. Tất cả cũng từ chuyện hát xướng mà ra, nghĩ cũng tội!  – Ông Ẩn chép miệng than:- Trước kia vợ chồng họ sống cũng có thể gọi là hạnh phúc, chồng dạy ở trường Sóng Nhạc, vợ làm nhân viên phòng thuế, thu nhập cũng tàm tạm, nói theo dân gian “ khéo ăn thì no, khéo co thì ấm ”.
– Hai vợ chồng họ có xảy ra lục đục?
Chủ nhà gật đầu:
– Làm sao mà tránh khỏi, tuy nhiên đó chỉ là chút  xào xáo không đáng kể. Mưa bóng mây đó mà! Nếu như cậu nhạc sĩ chịu an phận làm giáo viên dạy nhạc thì chẳng có chuyện gì xảy ra, đàng này cậu ấy bỗng nhiên nổi hứng muốn làm ông bầu, thế có chết người không chớ.
Hai Ẩn ngừng nói với lấy ấm trà châm đầy ly của khách. Giọng ông trở nên phẫn nộ:
– Người ta làm bầu thì rinh tiền về nhà nhìn thấy mà phát ham!  Còn cậu Hoàng Long thì ngược lại, đồ đạc trong nhà cứ lần lượt đội nón ra đi.
Vũ Linh nói:
– Tại sao vậy, hả bác?
– Có lẽ chú không rành chuyện lăng xê lăng xiếc thì phải. Một ca sĩ vô danh tiểu tốt nếu muốn nổi tiếng thì phải cần được lăng xê tối đa. Bộ chú không để ý trong vài năm gần đây ở thành phố ta bỗng dưng lạm phát “ sao “ quá trời quá đất hả. Một gã du thủ ca karaoke chưa được một trăm điểm, hát miễn phí đám ma còn bị chê nữa là, vậy mà anh ta bỗng trở nên nổi tiếng như cồn là bởi vì nhờ vào công nghệ lăng xê! Nghệ thuật chân chính bị trộn lẫn với thứ văn nghệ giả cầy!
Vũ Linh gật đầu, ra chiều đã hiểu ý. Hai Ẩn nói tiếp:
– Chú biết cô ca sĩ Thảo gì gì ..à, Thảo Phương không? Chính con nhỏ tóc vàng đó đã làm cho cậu Hoàng Long nhà ta lâm vào cảnh nhà tan cửa nát đấy.
Vũ Linh làm bộ ngơ ngác:
– Như vậy là thế nào, cháu hoàn toàn chẳng hiểu gì cả?
– Chú mày tối dạ quá! – Hai Ẩn đột ngột thay đổi cách xưng hô thân mật:- Nếu muốn biến một cô Lọ Lem xấu xí trở thành nàng công chúa kiều diễm thì phải làm gì. Tất nhiên là phải bỏ thật nhiều tiền để đi thẩm mỹ viện, lột da, căng mặt, sửa mắt, sửa mũi, bơm ngực… Còn muốn biến một ả vớ vẩn nào đó trỡ thành siêu sao thì tốn kém hơn gấp nhiều lần! Nào là tiền lo lót cho bầu sô, chi phí quảng cáo rùm beng, tiền mướn nhạc sĩ sáng tác ca khúc độc quyền, tổ chức  lai sô!  ( live show ) Lúc đầu cô Thương có ngăn cản chồng đừng mạo hiểm lao đầu vô canh bạc mà hầu như cầm chắc phần thua nhưng  Hoàng long cứ nằng nặc làm theo ý mình, kết quả là cậu ấy lâm vào cảnh  nợ nần tứ văng, đến nỗi chiếc piano kỷ niệm cũng là tài sản duy nhứt còn giá trị  trong nhà cũng ra tiệm cầm đồ! Đến nước này thì cô Thương dành phải gạt nước mắt ký vào đơn ly dị. Cậu ấy có lần qua nhà tôi than thở đại ý là cô Thương không hiểu gì công việc của chồng. Cậu ấy trồng cây và sắp đến mùa thu hoạch. Khốn nạn! Thu hoạch đâu không thấy mà chỉ thấy cô Thảo Phương gì gì đó bỗng nhiên trở mặt đối với người đã cưu mang, tạo nên danh tiếng cho mình. Loại người như vậy đúng là phường ăn chén đá bát!
Hai Ẩn ho khan mấy tiếng, bước ra ngoài khạc đờm rồi trở vô kể tiếp:
– Tội nghiệp! Cậu Hoàng Long giờ đây trở thành kẻ trắng tay, tiền, tình đều mất hết trọi.
Vũ Linh nén tiếng thở dài. Chuyện nhân tình thế thái đổi trắng thay đen chẳng biết đâu mà lường.
– Bác có biết anh Hoàng Long làm gì, ở đâu khoảng từ tám  giờ tối ngày thứ ba?
– Biết chớ! Khoảng hơn bảy giờ rưởi, cậu Hoàng Long đi dạy thanh nhạc ở nhà văn hóa thiếu nhi quận trở về, cậu ấy gõ cửa phòng tôi xin  ly trà giải khát. Chúng tôi ngồi nói chuyện một lúc thì cậu Hoàng Long kêu nực nội và về nhà đi tắm. Tôi cũng đi nấu cơm. Nhà tôi có đến mười nhân khẩu, giờ giấc, ca kíp mỗi người mỗi khác nên thường ăn cơm rất trễ. Mọi khi vợ tôi lo chuyện bếp núc. Nhưng hôm đó bả bận đi thăm người bạn, nên tôi phải chui vô bếp…
Vũ Linh nhìn ra hành lang, anh phát hiện ra một điều; hầu như trước cửa mỗi ngôi nhà đều có đặt dụng làm bếp, chỉ trừ nhà anh nhạc sĩ là không có. Ông Ẩn cười hềnh hệch giải thích:
– Nhà nào cũng đông người nên tất cả đều tận dụng nhà bếp làm nơi ngủ nghỉ, việc nấu nướng đều đem ra hành lang. Từ khi bị vợ bỏ, cậu Hoàng Long “ chuyên trị “ ăn cơm bụi.
– Công việc nấu nướng của bác đến bao giờ thì kết thúc?
– Khoảng chín giờ rưởi mới xong. Khi tôi vừa nhắc nồi canh vô nhà thì cậu Hoàng Long từ trong bước ra tóc tai ướt mèm. Tôi mời cơm, và cậu ấy vui vẻ nhận lời. Sau bữa cơm, chúng tôi ngồi coi ti vi đến hơn mười giờ thì cậu ấy về ngủ.
– Trong lúc làm bếp, bác không đi đâu chứ?
– Thì cũng chạy ra chạy vô. Kìa, cậu ấy về rồi kia.
Ông Ẩn khẽ hất hàm ra phía cửa. Đấy là một người đàn ông đau khổ. Đôi mắt u tối lộ rõ những chán chường tuyệt vọng. Vũ Linh theo chân anh nhạc sĩ  bước vào bên trong. Tất cả mọi thứ trong ngôi nhà nhỏ dường như bị xới tung lên. Ngổn ngang. Bừa bãi và nặng mùi  như một đống rác! Mấy chú chuột lắt đang gậm những mẫu bánh mỳ thừa trên bàn vừa thấy động lập tức chui xuống gầm giường, giương cặp mắt thao láo về phía hai người.
– Anh thông cảm – Hoàng Long cười sượng:- Nhà không có đàn bà bê bối như vậy đó – Đoạn Hoàng Long lấy tờ báo cũ quơ quơ mấy cái :- Mời  ngồi.
Vũ Linh đưa mắt quan sát khắp nơi. Ngôi nhà nhỏ chừng ba chục mét vuông. Ngoài chiếc bàn và ba cái ghế nơi Vũ Linh đang ngồi, ở góc trong cùng bên phải kê một cái giường gỗ ọp ẹp. Nhà tắm nằm phía đối diện với chỗ kê giường. Nhà bếp nằm ở phía ngoài cùng, dụng cụ làm bếp ngổn ngang, mỗi thứ một nơi. Hai cánh cửa sổ bằng kính không có thanh chắn đóng chặt. Để xua đi không khí nặng mùi, Vũ Linh bước đến mở toang hai cánh cửa sổ. Từ trên cửa sổ nhìn xuống khoảng chừng bốn mét. Phía dưới là bãi đất trống, cỏ dại rậm rì. Nghe nói, thành phố đã có kế hoạch biến mảnh đất hoang  này thành công viên nhưng vì thiếu kinh phí nên dự án đành phải đóng mốc meo trong tủ.
Hoàng Long đun nước pha trà. Anh ta rót trà vào hai cái ly  đóng bợn, có lẽ từ ngày có nó, chủ nhân của chúng chưa từng biết chùi rửa là gì! Vũ Linh nhấp một ngụm. Trà ngon, đậm đặc. Vị chát ngòn ngọt còn đọng trên đầu lưỡi.
Thời gian  hoàn toàn khớp với những gì bác Ẩn nhà bên cạnh cung cấp, không có điều gì phải nghi vấn. Khi anh đề cập đến Thảo Phương, Hoàng Long kể:
– Tôi biết Thảo Phương khi cô ấy hãy còn là cô bé thắt bím ngang lưng. Một lần xem Thảo Phương trình diễn bài “ Cho con “  của nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu, tôi đã nhận ra khả năng ca hát của cô bé. Thế là từ đó chúng tôi trở nên gắn bó với nhau. Tuy nhiên để trở thành ca sĩ chuyên nghiệp thì đòi hỏi phải đầu tư rất nhiều – Đoạn Hoàng Long thở dài nuối tiếc:- Thật là tiếc cho cô ấy. Thảo Phương là một ca sĩ đầy triển vọng, vậy mà..
– Anh biết tin ca sỹ Thảo Phương bị sát hại từ khi nào?
– Sáng nay. Báo chí đăng rùm beng!
– Cô ấy đã khiến anh làm anh lâm vào cảnh ngộ như thế này, chắc là anh..
Vì tế nhị nên anh kết thúc câu nói bằng những dấu chấm lửng.
Hoàng Long nói:
– Chẳng sao cả! Thảo Phương có quyền lựa chọn cho riêng mình và tôi tôn trọng sự lựa chọn đó. Đúng là tôi rất bực mình vì điều này nhưng tất cả là tại tôi không làm hợp đồng, bởi vì tôi đã quá tin tưởng ở cổ.  Nhưng thôi, chết có nghĩa là đã hoàn toàn dứt với nợ trần, tôi không muốn nhắc đến chuyện cũ. Buồn.
– Tối thứ ba anh có hẹn Thái đi xem biểu diễn nhạc jazz tại nhà văn hóa Thanh niên phải không?
Hoàng Long nhìn Vũ Linh ngạc nhiên;
– Làm gì có chuyện đó!  – Hoàng Long trả lời dứt khoát :- Tôi đang gặp nhiều chuyện buồn phiền, còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện giải trí.
Những thông tin về sử dụng thời gian hoàn toàn trùng khớp với những lời kể của bác Ẩn không có điểm gì đáng nghi vấn. Ngồi nói chuyện cả tiếng đồng hồ chẳng khai thác được thông tin gì mới, Vũ Linh đành xin phép đi về.

*

Cả buổi hỏi cung không đạt được kết quả, bởi vì Thái vẫn luôn một mực kêu oan và không đồng ý ký tên vào biên bản.
– Tuy anh không nhận tội nhưng với những chứng cứ thu thập được chúng tôi có cơ sở để truy tố anh về tội giết người. – Lê Quang nói.
– Tôi bị oan! – Thái rên rỉ :- Cho dù có phải đội mồ sống dậy tôi cũng nhất định kêu oan! Tôi không ký tên vào bất kỳ biên bản nào cả. Nếu các anh cứ gán tôi cho tôi, thì tôi đành chịu.
– Tôi đã gặp nhạc sĩ Hoàng Long. Và ông ta đã phủ nhận chuyện anh rủ anh ta đi coi tam tấu nhạc jazz, anh còn gì để nói, nữa không?
Thái vò đầu bức tai:
– Tại sao anh ấy lại nỡ hại tôi chứ! Anh Hoàng Long ơi, tôi với anh nào có oán thù gì. Chính tôi đã gặp anh ấy và..
Vũ Linh nói:
– Lần cuối cùng anh tiếp xúc với nhạc sĩ Hoàng Long từ khi nào?
Thái xin điếu thuốc
– Một ngày trước khi xảy ra án mạng, cụ thể là hôm thứ hai – Thái đáp liền:- Thật tình, tôi cũng cảm thấy hơi áy náy về việc Thảo Phương từ chối sự hợp tác với anh Hoàng Long,  vì thế trưa hôm đó tôi đến gặp ảnh ngoài việc liên quan đến mấy bài hát và cũng để an ủi, chia xẻ. Hai anh em vừa uống trà, vừa nói chuyện bao đồng gần một giờ đồng hồ. Tôi không dám đả động đến chuyện cũ vì sợ ảnh buồn. Trong cuộc  nói chuyện, tôi có rủ ảnh đi coi trình diễn nhạc jazz vào tối mai cốt để khuây khỏa. Lúc đầu ảnh từ chối, nhưng không hiểu sao lúc tôi xuống dưới sân ảnh lại gọi với bảo tôi chuẩn bị vé, và nói  bảy giờ tối ngày mai sẽ chờ tôi trước cổng số 4, Phạm Ngọc Thạch. Tôi thắc mắc tại sao cùng đi một lúc, ảnh bảo do có công việc gần đó nên tiện chân đến luôn. Không hiểu sao  đến phút cuối ảnh lại vắng mặt, và bây giờ lại chối bỏ những gì mình đã..tôi không sao hiểu nổi.
Thái được đưa trở lại buồng giam. Vũ Linh day mặt về phía người cộng sự:
–  Cậu có thể tin vào những lời khai của Thái không.
Lê Quang lắc đầu:
– Những chứng cứ buộc tội rành rành ra đó, khó có thể nghi vấn ai ngoài Thái. Theo tôi, chúng ta nên kết thúc hồ sơ chuyển sang Viện Kiểm sát.
Vũ Linh đăm chiêu một lúc, nói:
– Hung thủ đã để lại quá nhiều dấu vết nhưng tại sao lại phải dấu hung khí gây án. Và tại sao con đường trải sỏi rộng thênh thang, hắn ta lại lao vào mảnh vườn bùn đất nhão nhoét, phải chăng đây là một sự cố ý?
Lê Quang nói:
– Nhưng anh giải thích như thế nào về dấu vân tay để lại trên chiếc cốc, và mẫu thuốc lá “ con mèo đen” trong chiếc gạt tàn? Vả lại kiểu và kích cỡ giày hoàn toàn phù hợp với đôi giày mà chúng ta thu được tại nơi ở của Trương Hồng Thái.
Vũ Linh lật chiếc đế giày lên ngắm nghía:
–  Tớ linh cảm vụ án này có điều gì khuất tất. Theo tớ chúng ta không nên  kết thúc điều tra vội. Chúng ta nên trở lại hiện trường xem xét cẩn thận một lần nữa.
– Còn gì nữa mà xem.
– Căn bệnh chủ quan của cậu lại được dịp tái phát nữa rồi! Đi theo tớ.

*

Gần nửa tiếng sau họ đã có mặt tại nhà cô ca sĩ vắn số.  Cổng chính không khóa, Lê Quang đẩy chốt cửa bước vào. Mảnh vườn khô cong vì không được chăm sóc, tưới nước. Trong lúc Lê Quang đang đi tìm chị Lài để lấy chìa khóa vào nhà thì Vũ Linh xem xét thật kỹ dấy giày in trên mảnh vườn nứt nẻ. Lúc sau Lê Quang cùng chị Lài từ căn nhà gần đó bước ra.
– Sợ lắm mấy cậu ơi. Từ ngày cô Thảo Phương chết tui không dám ló mặt vìa nhà nữa, phải ở đậu nhà hàng xóm. Mấy mảnh vườn khô queo tui cũng không dám về tưới, lúc nào tui cũng thấy hồn ma của cổ lảng vảng quanh đây! Vài bữa nữa người thân của cổ ở dưới quê lên, tui bàn giao tất cả rồi nhanh chưn vìa quê thôi.
Sau đó chị Lài lục túi kiếm xâu chìa khóa mở cửa. Ba người ngồi xuống bộ xa lông. Chị Lài tỏ vẻ ái náy vì không có nước mời khách.
– Cô Thảo Phương không bao giờ uống trà cả, cổ chỉ thích nước lọc và rượu vang thôi, nước lọc hết rồi, mấy anh làm một ngụm rượu vang nhá.
Rồi không đợi khách có đồng ý hay không, chị ta lại tủ lấy chai rượu vang đỏ đã vơi một ít, rót ra hai chiếc ly pha lê để sẵn trên bàn.
Lê Quang nhấp một ngụm lớn, tấm tắc khen:
– Chà, đúng là chính gốc Boóc đô có khác, ngon tuyệt!
Vũ Linh mân mê cái ly trong tay, nói:
– Rượu  Pháp, uống bằng ly pha lê thì tuyệt nhất, còn gì!
Chị Lài nhanh nhẩu:
– Cũng là đồ pha lê Pháp đó, mấy anh, chất lượng, kiểu dáng không chê vào đâu.
Vũ Linh đưa cái ly lên tầm mắt ngắm nghía rồi đưa ra nhận xét, đây là loại ly liqueur hình trụ không có chân, dung tích khoảng 6 cl , dùng để uống rượu mùi, thông dụng pha cocktail nhiều tầng  – Đoạn anh  đưa ngón tay búng nhẹ lên thân ly, âm thanh phát ra những tiếng coong coong nghe rất êm tai. Rượu vang và  đồ pha lê của Pháp từ lâu đã nổi tiếng khắp  thế giới.
– Đẹp!
Bị rà trúng đài, chị Lài lách chách một hơi;
– Mấy anh không biết đó thôi, tất cả gồm tám cái do một người ái mộ cô Thảo Phương đi du lịch bên Pháp mua về tặng đó chớ! Sau này nhạc sĩ Hoàng Long ghé chơi, thấy thích nên cô Thảo Phương tặng bốn, còn lại bốn. Hôm xảy ra án mạng,  các cậu đã lấy đi hai,  bây giờ chỉ còn hai cái thôi.
Vũ Linh hỏi dồn:
– Chị nói sao? Cô Thảo Phương đã tặng nhạc sĩ Hoàng Long bốn cái à?
– Chớ còn sao nữa! Bữa đó chính mắt tui trông thấy rõ ràng!
Bây giờ Vũ Linh mới nhớ lại, hôm đến nhà Hoàng Long, anh cảm thấy chiếc ly hơi quen quen nhưng nhất thời không nhớ ra, có lẽ, do nó quá bẩn.
Vũ Linh săm soi chiếc cốc của mình hồi lâu rồi tiếp tục với cốc của Lê Quang.
– Có thế chứ! – Vũ Linh reo lên. Đoạn anh hướng ánh mắt về phía đồng sự: – Chúng ta phải đến nhà nhạc sỹ Hoàng Long ngay lập tức!

*

Hôm nay, Hoàng Long không đến nhà văn hóa thiếu nhi mà đi nhậu một mình tại quán “ 333” . Gần mười giờ đêm, Hoàng Long kêu tính tiền và chân nam đá chân chiêu bước ra khỏi quán. Chưa kịp khởi động máy, anh ta đã nghe một giọng đanh thép phát ra từ phía sau lưng:
– Hoàng Long, anh đã bị bắt!
Anh nhạc sĩ nghèo bỗng rùng mình như bị điện giật, quay ngoắt người lại. Trước mặt anh ta là Thiếu tá Vũ Linh, và một người nữa trông rất vạm vỡ và trẻ hơn đeo lon trung úy.
– Ô hay! Tôi phạm tội gì mà các anh bắt?
– Chúng tôi truy tố anh về tội đã sát hại nữ ca sĩ Thảo Phương.
Lê Quang đọc lệnh bắt. Sau đó Hoàng Long bị còng tay và giải ra xe, trước những ánh mắt hiếu kỳ của những người qua đường.
– Các anh đã lầm rồi! Tôi vô tội. – Hoàng Long gào lên.
– Có tội hay không khi về đến cơ quan điều tra sẽ rõ. Tốt hơn hết, anh nên im lặng và đừng giãy nãy lên như thế, khó coi lắm, vở kịch đã hạ màn!  – Vũ Linh nghiêm mặt, nói.
Gần mười lăm phút, họ về đến nơi. Hoàng Long trong trạng thái say bí tỉ nên cuộc thẩm vấn chỉ có thể tiến hành vào sáng hôm sau. Tám giờ sáng, Hoàng Long được nhân viên quản lý trại giam đưa vào phòng hỏi cung. Chỉ trong một đêm mà thần sắc của Hoàng Long trở nên thảm hại; đầu tóc rối bù, áo quần xốc xếch, trên gương mặt phờ phạc chẳng còn chút sinh khí hiển hiện nỗi lo lắng tột độ. Tuy nhiên, sau khi đã yên vị, anh ta đã phần nào trấn tĩnh lại .
Vũ Linh nói:
– Tôi hy vọng, sau một đêm suy nghĩ chín chắn anh sẽ thành thật khai báo tội trạng của mình.
Hai chục phút trôi qua, Hoàng Long vẫn khẳng định mình vô tội:
– Hoàn toàn không có chứng cứ mà các anh đã vội bắt người. Tôi sẽ nhờ luật sư can thiệp và kiện các anh về tội bắt giữ người trái pháp luật!
Vũ Linh ném mạnh quyển sổ lên bàn. Giọng anh biến dạng vì tức giận:
– Chúng tôi tạo cho anh cơ hội khai báo thành khẩn để  giảm tội, nhưng thật tiếc khi anh vẫn giữ thái độ ngoan cố…
Hoàng Long hơi chột dạ nhưng vẫn cãi cố:
– Không phải tôi. Chính Thái mới  là thủ phạm!
– Lúc đầu chúng tôi cũng đinh ninh như vậy, bởi vì tất cả những chứng cứ buộc tội đã quá rõ ràng. Nhưng bây giờ tất cả đã thay đổi, khi mà chân tướng thật sự của hung thủ đã bị lộ tẩy. – Vũ Linh nhìn xoáy vào mắt anh chàng nhạc sĩ, nói gằn giọng :-  Anh, chính anh mới là thủ phạm.
Hoàng Long làm ra vẻ ngơ ngác:
– Anh nói gì, tôi không hiểu. Tôi là thủ phạm ư? Nghe lạ tai quá!
– Hãy tháo chiếc mặt nạ giả trá xuống đi là vừa, anh Hoàng Long! Anh đã chuẩn bị một kịch bản khá công phu và hoàn hảo. Hoàn hảo đến nỗi chúng tôi cũng bị anh đưa vào tròng! Nhưng có lẽ anh đã quên câu châm ngôn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Hoàng Long nuốt nước miếng ừng ực. Và mồ hôi bắt đầu rịn ra ở hai bên thái dương. Bản chất chung của những tên tội phạm, khi mà chưa đưa ra đủ những chứng cứ thuyết phục buộc chúng cúi đầu nhận tội thì chúng vẫn cứ phải chối,  Hoàng Long cũng không ngoại lệ.
Vũ Linh rời khỏi chỗ ngồi, đi lại quanh căn phòng ngột ngạt rồi dừng lại trước mặt anh nhạc sĩ:
– Do bị cô ca sĩ Thảo Phương dùng thủ đoạn  “ qua cầu rút ván “ khiến anh lâm vào cảnh nợ nần, vợ con ruồng bỏ, vì thế anh trở nên oán hận cô ca sĩ tệ bạc ấy và muốn tìm cách trả thù. Nhưng trả thù bằng cách nào mà có thể thoát khỏi lưới luật pháp, đấy mới điều quan trọng. Trong lúc anh chưa nghĩ ra phương cách gì rửa mối hận như con đỉa đói đang bám chặt trong lòng, thì bất ngờ hôm thứ hai Trương Hồng Thái đột ngột xuất hiện tại nơi anh ở. Và Thái cũng lọt vào “ tầm ngắm “ của anh vì anh nghi Thái là kẻ đứng sau lưng giật dây ca sĩ Thảo Phương khiến anh trở thành kẻ trắng tay! Có phải vậy không, anh Hoàng Long?
– Không. Tất cả hoàn toàn là bịa đặt! Tôi chẳng thù oán gì với Thái cả. Chúng tôi đối xử với nhau rất tốt, trước sau như một!
– Vậy sao? – Vũ Linh nhắc lại một cách có dụng ý:- Đừng nổi cáu anh Hoàng Long ạ. Anh đối xử tốt với Thái bằng cách biến anh ta từ một người vô tội bỗng trở thành kẻ giết người! Anh không nên làm ra vẻ nóng  nảy như thế, hãy để tôi tiếp tục câu chuyện.
Vũ Linh ngừng nói, châm thuốc hút, nói:
– Anh và Thái ngồi uống nước trà, chuyện trò một lúc. Sau đó Thái có nhã ý mời  anh đi coi trình diễn tam tấu  ở nhà văn hóa Thanh Niên vào tối hôm sau. Lúc đầu anh không đồng ý nhưng ngay sau đó lại đổi ý.
– Chẳng phải tôi đã nói hoàn toàn không có chuyện đó là gì. Công việc cộng với tâm trạng buồn bực tôi không muốn đến những chỗ ồn ào. Tên Thái đã rắp tâm lôi tôi vào cuộc.
Vũ Linh bước tới gần Hoàng Long, hai tay chống lên bàn, nhìn thẳng vào đôi mắt trắng dã của anh ta:
– Tạm thời chấp nhận những lời khai đó đi. Vậy trong khoảng thời gian đó, anh ở đâu, làm gì, anh Hoàng Long?
– Tất nhiên là ở nhà, tôi nghỉ ngơi một lúc rồi đi tắm và sau đó dùng cơm với bác Ẩn. Chuyện này, tôi đã từng nói với anh rồi sao bây giờ lại hỏi?
Vũ Linh nói:
– Anh không ở nhà của mình mà ở tại nhà cô ca sĩ Thảo Phương!
Mắt Hoàng Long trợn ngược lên. Mồm há ra như quả trứng:
– Bằng chứng đâu mà anh dám nói như vậy? Bằng chứng đâu?
Vũ Linh ngồi xuống ghế đối diện với anh nhạc sĩ:
– Đừng nôn nóng, anh Hoàng Long ạ! – Vũ Linh trừng mắt nói lớn:- Hôm thứ hai sau khi Thái đi khỏi, anh phát hiện ra một điều, có rất nhiều dấu vân tay của Thái để lại trên chiếc ly bằng pha lê trong lúc uống trà. Bộ ly pha lê  này của cô Thảo Phương gồm tám chiếc, cô ta tặng anh bốn chiếc, còn lại bốn.
– Đúng vậy, nhưng những chuyện ấy chẳng nói lên điều gì cả.
– Có đấy. Anh quen thân với Thái nên biết anh ta chỉ quen hút loại “ con mèo đen “ và thường mang giày thể thao hiệu “ Asia “ cỡ bốn mươi bốn. Sau đó anh ra cửa hàng sắm một đôi giống hệt đôi của Thái và không quên mua vài điếu thuốc mà Thái vẫn thường hút. – Ngừng một lát, Vũ Linh nói tiếp:- Tối thứ ba, anh về nhà để chứng minh thời gian ngoại phạm của mình . Sau đó thừa lúc bác Ẩn đang chăm chú bếp núc anh  xỏ đôi giày quá cỡ vào chân và bắt đầu hành vi phạm tội. Tất nhiên ngoài hung khí, vật  quan trọng nhất anh phải mang theo chính là chiếc cốc pha lê có dấu vân tay của Trương Hồng Thái!
Hoàng Long rùng mình như bị điện giật. Vũ Linh gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn mấy cái, nói:
– Từ chỗ ở của anh đến biệt thự  cô Thảo Phương chỉ hơn một cây số, nếu đi với tốc độ bình thường  chỉ mất khoảng hai phút. Anh đã nghiên cứu rất kỹ, vào thời gian này chị Lài không có mặt tại nhà do phải đi thăm người thân ở bệnh viện. Đến nơi, anh lấy điếu “ con mèo  “ ra châm lửa hút, anh đã theo dõi rất kỹ thói quen cắn phần đầu lọc của Thái. Anh và cô ca sỹ Thảo Phương cùng trò chuyện và uống rượu vang. Và trong lúc tức tối anh đã ra tay hạ sát cô Thảo Phương. Nạn nhân chết, anh liền đánh tráo hai chiếc ly, ném mẫu tàn thuốc lá vào trong cái gạt tàn. Và chưa thật yên tâm với những chứng cứ ngụy tạo, nên khi bước ra ngoài, anh đã cố ý giẫm lên vườn hoa in hằn dấu giày  Asia  cỡ bốn mươi bốn. Với những bằng chứng như thế, anh đã thành công trong việc đưa Thái vào nhà giam!
Hoàng Long bỗng đứng bật dậy, đạp bàn và gào lên:
– Vu cáo! Đây là một sự vu cáo trắng trợn! Chẳng có cơ sở nào để kết tội tôi làm việc đó. Anh đã khéo tưởng tượng ra một kịch bản thật hấp dẫn để vu khống người vô tội!
Đợi cho Hoàng Long hoàn tất màn diễn. Vũ Linh từ tốn nói:
– Nhưng chính vì sự cẩn thận thái quá đã phản bội lại anh. – Vũ Linh cúi xuống cầm chiếc giày của Thái lên:- Anh nhìn xem; đôi giày này sử dụng đã lâu, và do cách đi hay nện gót của người mang nó nên đế đôi giày này đã mòn vẹt, còn vết giày để lại tại vườn hoa là hoàn toàn mới! Anh giải thích như thế nào về chuyện lạ này, anh Hoàng Long?
– Tôi không biết! Đấy là công việc của các anh, tôi không có lý do gì để trả lời về điều này cả!
– Có đấy anh Hoàng Long ạ! Anh có trách nhiệm phải trả lời trước cơ quan luật pháp về những việc mà chính anh đã gây ra. – Vũ Linh cố gắng kiềm chế.
Hoàng Long choáng váng như bị cú tát vào giữa mặt nhưng vẫn giữ yên bản chất ngoan cố:
– Rõ ràng các anh đang có ý đồ vu cáo nhằm hãm hại tôi. Tại sao các anh lại không nghĩ rằng chính Trương Hồng Thái đã đến nhà Thảo Phương  và ra tay sát hại cô ấy để thỏa lòng ghen tuông đang làm mờ lý trí? Các anh đã tìm hiểu kỹ bản chất của hắn chưa? Đấy là một tên võ biền, một con người lỗ mãng. Những dấu vân tay để lại trên chiếc ly pha lê chẳng lẽ không đủ sức để buộc tội hắn. Các anh nghĩ như thế nào mà dám khẳng định rằng tôi là người đánh tráo hai chiếc ly ấy. Đúng là trò vớ vẩn!
Hoàng Long bỗng khóc sụt sịt:
– Tôi đã quá khổ tâm vì những gì đã xảy ra với tôi, giờ đây các anh bất chấp lý lẽ mà vu tôi là kẻ sát nhân gớm ghiếc thì tội cho tôi lắm.
Vũ Linh đanh giọng:
– Đến bây giờ mà anh còn diễn kịch được nữa thì quả là đại tài! Chúng tôi không bao giờ bắt oan người vô tội; bằng chứng là Trương Hồng Thái đã được trả tự do vào lúc tám giờ sáng nay. Và dĩ nhiên, anh sẽ là người vào thế chỗ. Chúng tôi sẽ chứng minh anh chính là thủ phạm!
Vũ Linh hướng ánh mắt về phía Lê Quang. Anh lẳng lặng cầm hai cái ly pha lê đặt trước mặt Hoàng Long:
– Đây là những vật chứng có tại hiện trường xảy ra án mạng. Trên đấy có lưu lại dấu vân tay của nạn nhân và cái còn lại có dấu vân tay của Thái . Nhưng anh có nhận ra sự khác biệt giữa hai chiếc ly không, anh Hoàng Long?
Hoàng Long lắc đầu. Vũ Linh nói:
– Khác nhau là ở chỗ;  ly của cô Thảo Phương lúc nào cũng được chùi rửa cẩn thận. Sạch bóng. Còn ly của anh do chỉ dùng để uống trà lâu ngày không chùi rửa nên đóng bợn vàng khè. Chính thói lười biếng đã tố cáo anh! Hơn nữa, sự cẩn thận thái quá đã tố cáo anh.
Đoạn, Vũ Linh đưa ra bốn chiếc ly pha lê thu được ở nhà nhạc sĩ Hoàng Long:
– Trong bốn cái ly này có một cái của cô ca sĩ Thảo Phương – Vũ Linh cầm lên một chiếc:- Chính là cái này, bởi vì nó hãy còn sạch, chưa đóng bợn trà như ba chiếc còn lại.
Hoàng Long bỗng ôm ngực hộc lên một tiếng, rồi khóc òa lên. Đấy là những giọt nước mắt thật trong suốt buổi hỏi cung.


Facebook
Twitter
LinkedIn
Telegram
Pinterest

Tham khảo thêm

Dịch vụ thám tử