Tình hay Tiền

Chương 1: Gia đình Clarkson

Gia đình Clarkson sống ở ngoại ô Cambridge. Ngôi làng gần nhất cách đó nửa dặm và phải mất một dặm để đến dòng sông. Họ có một ngôi nhà lớn với khu vườn tuyệt đẹp có nhiều hoa và cây lâu năm.

Ảnh minh họa

Một sáng thứ Ba tháng Bảy, Jackie rời khỏi khu vườn, Cô là một phụ nữ to cao đã 30 tuổi. Hôm nay là ngày nóng nhất trong năm, nhưng cô lại vận một chiếc áo sơ mi vàng và váy len nâu. Khi cô vào nhà bếp để lấy nước uống thì chợt điện thoại reo.

“ Cambridge 1379”, Jackie trả lời.

“ Alo, Diane đây. Em muốn nói chuyện với mẹ”.

“ Mẹ không có ở đây”. Jackie nói. “Mẹ đang ở chỗ bác sĩ”.

“ Sao vậy? Có chuyện gì à?”

“ Không có chuyện gì cả”, Jackie trả lời. “ Sao em lại gọi điện? Em có định về cuối tuần không? Mẹ muốn mọi người đều phải có mặt”.

“ Vâng, em sẽ về. Em gọi điện là vì em không có tiền để mua vé tàu”

“ Không có tiền! Mẹ vẫn cho em tiền đấy chứ hả!”

“ Gọi điện thoại đường dài tốn tiền lắm”, Diane lạnh lùng. “Nói mẹ là em cần tiền”.

Jackie dập điện thoại. Cô rút từ trong túi điếu thuốc và bắt đầu hút. Cô cảm thấy bực bội với cô em gái luôn luôn đòi tiền. Diane chỉ mới 20 tuổi, là con út trong nhà. Cô sống ở London, một mình một phòng trong căn nhà rộng rãi. Cô muốn trở thành ca sĩ. Cô hát hay nhưng vẫn chưa nổi tiếng.

Jackie quay vào bếp và làm mấy cái bánh sandwich. Cửa sau chợt mở ra và mẹ cô bước vào. “Trời nóng quá!” bà Molly nói. Bà cởi nón đặt lên bàn. Bà là một phụ nữ cao với nước da sẫm và đôi mắt đẹp. Hai con chó đen chạy vào bếp và đi lại chỗ bà. Molly ngồi xuống, vuốt ve hai con vật to lớn.

Jackie để sandwich lên bàn. “Mẹ”, cô nói, “Diane vừa gọi. Nó nói nó cần tiền để mua vé tàu lửa về nhà”.

Molly lim dim mắt rồi đứng dậy. “Chiều nay mẹ muốn con dọn nhà để chuẩn bị cho ngày cuối tuần”, bà nói. “À, mà nhớ vào trong thị trấn mua thuốc cho mẹ đấy”.

“Vâng”, Jackie trả lời.

Bà Molly bước ra cửa.

“ Mẹ, chờ chút”, Jackie gọi với theo, “Peter Hobbs đến đây hồi sáng. Nó rất giận mẹ vì bức thư đó. Nó đã mất việc, mẹ biết đấy. Sao mẹ lại viết bức thư đó cho ông chủ của nó? Nó muốn nói chuyện với mẹ về việc này”.

“ Nhưng mẹ thì không muốn”, bà Molly trả lòi. Nói rồi bà mở cửa.

“ Nhưng mẹ, mẹ không hiểu. Nó mới mười bảy tuổi và đó là công việc đầu tiên của nó. Nó rất giận dữ và nói là…là sẽ giết mẹ!”

Bà Molly không trả lời. Bà bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

Chương 2: Bữa tiệc sinh nhật

Bảy giờ tối thứ Bảy. Jackie đứng cạnh cửa sổ. Một chiếc xe hơi chạy từ từ đến trước cửa và dừng lại. Một người đàn ông cao lớn tóc bạc bước xuống. Đó là Albert, anh rể bà Molly.

“ Là dượng Albert”, Jackie nói. “Lúc nào cũng trễ”.

Cô bước ra mở cửa trước. Albert bước vào và đến chỗ bà Molly. “ Ôi trời, em đến trễ quá, xin lỗi nhé!”, Albert nói. “Mừng sinh nhật thứ 50 của chị! Bộ đầm này đẹp quá!”

Bà Molly chẳng hề nở một nụ cười. “Cảm ơn. Chúng ta đều đang già đi mà”. Tối nay bà ta mặc một bộ đầm dài đen và hai con chó lúc nào cũng quấn bên chân. “Mọi người đã đến đủ cả. Chúng ta dùng bữa tối thôi”, bà nói.Mọi người đứng dậy và đi đến bàn ăn.

“ Bàn ăn đẹp quá, Jackie. Mấy bông hoa mới tuyệt làm sao!”, Diane nói. Cô rất xinh đẹp với tóc đen dài và đôi mắt xanh thẫm. Cô vận chiếc đầm dài màu đỏ. Albert đến ngồi bên cạnh Roger. Roger là con trai thứ của Molly. Cậu sống ở Cambridge, trong một ngôi nhà sang trọng.

“ Một cậu tên Peter đã chặn tôi ở dưới đường”, Albert nói. “Nó là ai vậy? Nó có vẻ rất tức tối em đấy Molly”.

“ Đó là Peter Hobbs, nhà bên kia đường”, Jackie nhanh nhảu. Cô nhìn qua bà Molly, “nó vừa mất việc tuần trước và nó tức tối với tất cả mọi người”.

“ Nó không ưa Molly”, Albert nói.

Molly vẫn im lặng và mọi người bắt đầu ăn.

“ Dì Annie thế nào ạ?”, Jackie hỏi.

“ Cô ấy yếu lắm”, Albert trả lời. “ Cô ấy nằm liệt giường và y tá phải chăm sóc 24/24”.

“ Em rất lấy làm tiếc”, Molly nói.

Albert ngừng ăn và nhìn Molly. “ Việc đó rất khó khăn và tốn kém, em biết đấy. Annie buồn vì em không đến thăm. Cô ấy rất yêu em. Em lúc nào cũng là em gái nhỏ của cô ấy mà”.

“ Em biết, Albert. Em đã 50 tuổi mà lúc nào cũng là em gái “nhỏ” của chị ấy. Thôi, ta sẽ nói chuyện này sau”.

Albert cười gằn. “Ờ đúng, chúng ta có thể nói sau. Với em thì lúc nào cũng sau. Lúc nào cũng là ngày mai chứ không phải hôm nay”.

Jackie nhìn mẹ. Bà Molly rất tức giận Albert. Bà không bao giờ muốn nói về Annie và đến thăm cô chị gái bệnh tật.

“ Cái đầm đẹp quá, Diane. Mới hả?”, Jackie hỏi.

“ Cảm ơn, Jackie. Vâng, em mới mua hồi thứ Tư. Đắt lắm đấy!”, Diane cười trả lời.

“ Thứ gì của em mà chẳng đắt”, Jackie nói và nghĩ đến cú điện thoại hồi thứ Ba về tiền vé tàu.

“ Em không thích những thứ rẻ tiền”, Diane nói. “ Và em cũng đang cần tiền. Em muốn đến Mĩ. Giúp em được không , Roger?”

“ Ồ không”, Roger nói, “ Không ai muốn giúp em cả, Diane. Cả nhà đều biết em không thích làm việc, nhưng gia đình muốn em có việc làm ổn định”.

Diane cười lớn. “Đó không phải là vấn đề, Roger. Em không cần anh. Mẹ luôn giúp em. Mẹ yêu em nhất mà”. Cô nhoẻn cười, một nụ cười đẹp nhưng đôi mắt thì lạnh tanh. Jackie nhìn mẹ. Bà Molly mặt trắng bệt. Jackie không hiểu, chẳng lẽ mẹ cô sợ Diane? Jackie muốn mẹ vui trong ngày hôm nay.

“ Dượng có muốn thêm một ít thịt không?”, Jackie hỏi. “Roger, em mang đồ uống cho mọi người đựơc không?”

Roger đứng dậy và đi lấy rượu. “Rượu ngon đấy”, cậu nói. Bà Molly giờ mới mỉm cười. “ Ừ, bố các con thích uống rượu”.

“ Đúng thế”, Albert nói và nhìn Molly, “ Loại đắt tiền”.

“ Em có muốn gặp ông Briggs tuần này không Roger?”, Jackie hỏi nhanh. “Ông ấy mới đến trang trại. Ổng muốn gặp em”.

“ Briggs? Briggs?”, Molly giận dữ. “Đừng có nhắc đến người đó trước mặt mẹ. Hắn ta muốn một nửa khu vườn cho trang trại của hắn. Hắn nói hắn cần thêm đất. Mẹ không muốn hắn ở trong cái nhà này. Hắn ta lúc nào cũng dơ bẩn và đầy những cái răng hỏng”.

Jackie đứng dậy và với lấy cái túi xách.” Xin lỗi, con muốn hút thuốc”.

“ Thuốc lá! Lúc nào cũng thuốc lá trên miệng”, bà Molly nói, “Mẹ không thích. Thuốc lá không tốt cho con đâu”.

Jackie hút thuốc. Cô tức giận nhưng vẫn im lặng. Cô muốn mẹ được vui nhưng hình như hơi khó.

Roger nhấp một ít rượu. “ Mẹ, có thể Briggs nói đúng. Khu vườn rộng quá”, cậu nói, “Có quá nhiều việc cho mẹ. Ngôi nhà cũng lớn nữa. Mẹ cũng đã 50 rồi. Mẹ phải cẩn thận hơn”.

“ Roger, mẹ không cần bảo mẫu. Mẹ làm việc trong vườn mỗi ngày và thấy hạnh phúc ở đó”. Molly đứng phắt dậy. “Tất cả các người chỉ cần tiền của tôi. Các người đến đây để ăn tối miễn phí chứ có phải là để thăm tôi đâu. Các người làm gì quan tâm đến tôi. Các người chỉ muốn tiền , muốn nhà. Các người phải đợi lâu đấy. Không ai moi được tiền của tôi trước khi tôi chết đâu”.

“Đừng nói thế, mẹ”, Jackie hét lên.

Molly đi ra cửa. “Mẹ thấy không khỏe. Mẹ lên lầu đi ngủ đây”.

Molly rời khỏi phòng còn mọi người vẫn ngồi im.

“ Có ngày tôi sẽ giết chết bà ta”, Diane nói khẽ.

Roger liếc nhìn Diane nhưng không nói gì thêm. Albert gật đầu nhè nhẹ. “Ôi dào, cô ta giận dữ,thế thôi”, Ông nói. “Molly lúc nào mà chẳng nổi đóa lên vì tiền. Làm sao mà cô ta đối tốt với chị mình được? Annie sắp chết. Cô ta biết vậy mà”.

Jackie hút xong điếu thuốc và đứng dậy. “ Có ai muốn uống café không? Vào bếp uống nhé?”

Chương 3: Lọ thuốc ngủ

Sáng sớm hôm sau, ngôi nhà đang yên ắng bỗng có tiếng thét từ phòng bà Molly. Roger mở mắt và nhìn đồng hồ. Mới gần 7 giờ sáng. Cậu ra khỏi giường và nhẹ nhàng mở cửa. Cùng lúc đó, cửa phòng của bà Molly cũng mở và Diane bước ra, mặt trắng bệt.

“ Roger, đó là mẹ. Em mang café vào và thấy mẹ đã chết. Mẹ chết rồi…trên giường”. Diane khóc lớn.

Roger bước nhanh đến cửa và nhìn vào phòng. Cửa sổ mở nhưng căn phòng vẫn ấm. Molly nằm trên giường, đầu gối trên cánh tay. Roger bước tới giường và sờ tay mẹ. Cánh tay lạnh ngắt. Trên cái bàn nhỏ cạnh giường là một tách café nóng và một cái tách không.

“ Em sẽ đi gọi bác sĩ”, Diane nói.

“ Mẹ chết rồi”, Roger nói nhỏ, mặt cũng trắng bệt. “Mẹ đi rồi”.

Diane bước ra khỏi phòng. “Em sẽ gọi bác sĩ”, cô nhắc lại.

“ Chờ đã!” Roger gọi theo. “Nói cho mọi người trong nhà biết trước đã chứ”.

“ Mọi người trong cái nhà này có ai yêu mẹ đâu”. Diane chạy nhanh xuống dưới nhà. Roger bước xuống chầm chậm phía sau và đứng ngay cạnh điện thoại.

“ Bác sĩ Pratt, tôi là Diane Clarkson. Mẹ của tôi vừa mất. Ông đến nhanh được không?”.Diane dập điện thoại. “ Đó không phải là sự thật, Roger! Mẹ đã chết. Bố vừa mất vào mùa đông và bây giờ là mẹ”. Diane bắt đầu khóc.

“ Đừng khóc nữa, Diane”, Roger nói, “Lên lầu và nói cho dượng Albert và Jackie thôi”.

“ Không, anh đi mà nói. Chẳng ai yêu mẹ hết. Anh không hề thương tiếc. Nhìn anh mà xem. Anh chỉ muốn tiền của mẹ, thế thôi”.

Roger muốn tát cho Diane một cái. “Im đi”, cậu nói. “Còn cô thì sao? Cô cũng đâu có thương mẹ. Cô cũng chỉ muốn tiền của mẹ. Đừng có quên điều đó!”

“ Phải”, Diane nói. “ Ôi, tôi không thể ở trong ngôi nhà này được nữa. Tôi ra bờ sông với mấy con chó đây”.

“Không”, Roger nói. “Bác sĩ sắp tới và anh muốn cô ở nhà”.

Diane im lặng và đi vào nhà bếp. Mấy con chó theo sau cô. “Chó cưng, bố yêu chúng mày và mẹ yêu chúng mày. Bây giờ tao cũng sẽ yêu chúng mày”. Cô mở cửa sau và ra ngoài cùng mấy con chó.

Roger đứng yên. “Đó là sự thật”, cậu nghĩ, “Mình mừng vì khoản thừa kế. Mình cần nhiều tiền và bây giờ thì mình giàu to rồi. Mọi việc sẽ thật dễ dàng. Nhưng mẹ…sao mình đã chẳng thương mẹ nhiều hơn? Còn bây giờ thì bà đã chết”. Roger bước lên lầu một cách chậm rãi. Cậu muốn thay đồ trước khi ông bác sĩ đến.

Bác sĩ Pratt là một người mập lùn và hói đầu. Ông là bác sĩ tư và biết rõ về gia đình Clarkson. Ông lên lầu và xem xác bà Molly. Ông quan sát thận trọng tách cà phê và cái tách không trên bàn.

“ Tôi rất tiếc, Roger!”, ông nói. “Diane đâu? Cô ấy đã gọi cho tôi”.

“ Nó đi ra ngoài với mấy con chó”, Roger nói. “ Nó tức giận với tôi, với tất cả mọi người”.

Bác sĩ Pratt im lặng mấy phút. “Mọi việc trở nên rắc rối. Tôi sẽ gọi cảnh sát”.

“Sao? Có chuyện gì chứ?”

“Tôi không biết. Mẹ cậu không hề có bệnh. Tôi vừa gặp bà hôm thứ Năm và bà rất khỏe mạnh. Tại sao bà ấy lại chết? Tôi chưa biết nhưng tôi sẽ tìm ra”.

Roger bước đến gấn cửa sổ và nhìn ra vườn. Nó thật đẹp trong buổi sáng mùa hè. Bầu trời thì xanh và khu vườn có màu lục tuyệt đẹp. Mọi thứ đều yên tĩnh. Mẹ cậu rất yêu khu vườn này. Nhưng Tom Briggs lại cũng muốn khu vườn và cả Roger nữa. Roger cảm thấy càng lúc càng tệ.

“Mẹ cậu đã uống thuốc ngủ”, bác sĩ Pratt nói. “Cậu không biết à? Bà ấy đã mua một lọ hôm thứ Năm nhưng tôi không tìm thấy nó trong phòng này”.

“Tôi không biết”, Roger nói. “Thôi được, chúng ta xuống dưới nhà và gọi cho cảnh sát”.

Roger vào nhà bếp và pha café. Lúc đó thì Diane đi vào với mấy con chó. “Roger”, cô nói. “Nghe này, em xin lỗi. Em đã nóng nảy và nói những điều không hay”.

“Không sao đâu”, Robert trả lời. “Của em nè, uống chút café đi. Bác sĩ Pratt đang gọi cảnh sát. Em có biết mẹ uống thuốc ngủ không? Lọ thuốc không có trong phòng mẹ”.

“Cái gì? Em thật không hiểu”. Diane bưng tách café và uống. Mắt cô mở lớn và tối sầm lại.

Lúc đó, bác sĩ Pratt bước vào. “Họ sẽ đến ngay thôi”, ông nói, “Diane, tôi rất tiếc về chuyện mẹ cô”.

“ Bác sĩ, tôi muốn nói với ông là tối qua mọi người đều giận dữ..,”

“ Im đi”, Roger gắt. “Diane không bao giờ chịu suy nghĩ trước khi nói”,cậu nghĩ.

Diane không thèm nhìn Roger. “Tối qua mẹ muốn đi ngủ sớm bởi vì mọi người…”

“ Không cần phải nói với tôi”, bác sĩ Pratt nói. “Cô có thể kể cho cảnh sát”.

Roger đỏ bừng mặt. Cậu đột nhiên thấy sợ. “Cảnh sát sẽ hỏi cung tất cả mọi người”, cậu nghĩ, “Và họ muốn câu trả lời. Có vẻ khó khăn đây”. Anh ta uống xong tách café và đứng lên. “Tôi lên lầu để nói cho dượng Albert và Jackie về chuỵện này”.

Chương 4: Buổi hỏi cung

Cảnh sát đến rất đông ngay sau đó. Một số mang theo camera lên lầu vào phòng bà Molly. Hai thanh tra nói chuyện với bác sĩ Pratt trong nhà bếp còn người nhà thì đợi ở phòng khách. Ngày hôm nay cũng rất nóng và các cửa sổ đều mở. Hai con chó nằm im dưới chân Diane. Không ai nói chuyện còn Jackie thì hút thuốc. Họ chờ đợi khá lâu. Đột nhiên cửa mở và hai thám tử bước vào.

“ Chào mọi người. Tôi là thanh tra Walsh và phụ tá của tôi Foster”.Ngài cảnh sát nói mà không hề mỉm cười. Ông là một người đàn ông cao lớn trong bộ vest cũ màu đen, chiếc áo khoác đen mà cái mũ cũng đen nốt. Ông ta vận áo khoác vì lúc nào cũng thấy lạnh. “ Tối qua ai đó đã bỏ thuốc ngủ vào trong tách sữa nóng của bà Clarkson. Chúng tôi cần một căn phòng để có thể hỏi cung mọi người”.

Roger đứng dậy. “Tôi là Roger Clarkson. Ông có thể dùng phòng làm việc của cha tôi. Nó ở ngay đây thôi”.

Căn phòng không lớn lắm, có một cái bàn và ba bốn cái ghế. Roger mở cửa sổ.

“ Tôi muốn nói chuyện với ông dượng của cậu trước, ông Albert King”, thanh tra nói. Ông cởi nón và áo khoác rồi ngồi vào bàn.

“ Được thôi”, Roger trả lời và đi ra.

Thanh tra Foster đứng đợi bên cửa. Đó là một người còn trẻ, cao lớn với mái tóc đen và nụ cười hấp dẫn. Anh cảm thấy không vui chút nào vì anh vân hay chơi tennis mỗi sáng Chủ Nhật. Anh là một trong những vận động viên giỏi nhất ở CLB Tennis Cambridge.

Albert đi vào và ngồi xuống.

“ Tôi muốn hỏi ông một số câu hỏi”, thanh tra nói. “ Và Foster sẽ ghi lại”.

Albert nhìn xuống dưới chân. “Vâng, đó là công việc của các ngài, tôi biết”.

“ Nói tôi nghe về tối hôm qua”, thanh tra hỏi nhỏ. “Ông đã giận dữ với bà Clarkson”.

Albert ngước lên nhìn thanh tra Walsh. “Vâng, nhưng mọi người đều thế cả. Roger cũng rất tức tối. Diane muốn có tiền đi Mĩ. Sau đó một người tên là Tom Briggs…Anh ta muốn một nửa khu vườn để làm trang trại. Molly rất giàu. Tôi cần tiền bởi vì vợ tôi Annie, chị của Molly, rất yếu. Tôi đã nói với Molly rồi”.

“ Cái gì xảy ra sau đó?”

“ Vâng, Molly giận dữ với tất cả và lên lầu. Chúng tôi vào nhà bếp uống café. Jackie muốn mọi người lên và chúc Molly ngủ ngon. Nó ở đây với Molly nên muốn mẹ nó được vui. Lúc đầu Roger không chịu. Nó giận mẹ nó nên không muốn gặp”.

“ Và ông đã thấy bà Molly trong phòng chứ?”

“ Vâng. Tôi rất mệt mỏi nên lên trước. Tôi vào phòng Molly và hỏi chuyện tiền một lần nữa. Nhưng không có một đồng nào cho chị cô ta”. Albert dừng lại và lấy tay ôm mặt.

Thanh tra Walsh quan sát Albert. “ Ông có nghe thấy gì sau khi lên giường đi ngủ không?”

“Mọi người đều vào phòng Molly để chúc ngủ ngon, tôi nghĩ vậy. Sau đó tôi nghe có tiếng ai đó đi xuống cầu thang. Lúc đó khoảng nửa đêm”.

“Rất tốt, ông King. Cảm ơn và bây giờ ống có thể đi”. Albert rời khỏi phòng. Thanh tra gác hai tay gối đầu. “mấy giờ rồi? Tôi thấy đói qua. Chúng ta phải tìm hiểu thêm nhưng tôi cần ít café”.

“ Tôi vào nhà bếp được chứ?” cảnh sát Foster hỏi.

“ Ồ không, để sau. Gặp Jackie Clarkson trước đã nào”.

Jackie vào và ngồi xuống. Cô im lặng nhìn xuống tay.

“Chúng tôi tìm thấy lọ thuốc ngủ đã hết của mẹ cô trong phòng Diane”, thanh tra nói và chờ đợi. Vẻ mặt Jackie không hề thay đổi. “Nói cho tôi biết có phải mẹ cô đã mua thuốc trong thị trấn không?”

“Vâng, mẹ tôi thường uống thuốc ngủ mỗi tối nên đôi khi bà mua chúng ở tiệm thuốc, có khi tôi mua. Hôm thứ Năm, tôi nhờ Peter Hobbs mua giúp. Nó sống ở bên kia đường và thường lên thị trấn bằng xe đạp.”

“Tôi biết. mẹ của cô muốn sống ở nhà này. Còn cô thì sao? Cô muốn chuyển đi không?”

Jackie nhìn lên vài phút rồi lại cúi xuống. “Đây là nhà của mẹ tôi. Tôi yêu mẹ và bà cũng rất thương tôi”.

“ Cô gặp mẹ trong phòng tối qua chứ?”

“ Vâng, mọi người đều thế. Diane pha sữa và mang cho mẹ. Bà vẫn hay uống một tách trước khi đi ngủ”.

Thanh tra gối đầu lên tay. Jackie im lặng. “Mẹ cô đã nói gì?”

Jackie mở túi và tìm điếu thuốc. “Tôi hút được không?”

“Đương nhiên. Đây là nhà của cô”, thanh tra nói. Ông quan sát Jackie. “Mẹ cô đã nói gì?” ông hỏi lại.

“Mẹ muốn đi xuống nhà. Bà nhớ ra là chưa cho chó ăn. Tôi vào phòng tôi còn bà thì đi xuống.”

“ Lúc ấy khoảng mấy giờ?”

“Toi không nhớ. Khỏang nửa đêm thì phải”.

“Và tách sữa nóng?”

“Nó ở trên bàn bên cạnh giường”.

“ Cô cần tiền của mẹ cô chứ?’

“Không, thanh tra. Tiền đối với tôi không quan trọng. Có những thứ quan trọng hơn”, Jackie trả lời.

“ Ồ, dượng cô muốn tiền, Tom Briggs muốn khu vườn. Còn cô lại không muốn gì sao?”

Jackie hút hết điếu thuốc và nhìn lên thanh tra. Đôi mắt cô toát lên sự giận dữ. “Đừng có quên Peter Hobbs. Nó mất việc vì mẹ tôi. Ông biết là nó muốn giết bà. Còn Diane thì sao? Các ông đã tìm thấy cái lọ trong túi xách của nó đây thôi.”

Thanh tra lắng nghe một cách cẩn thận. “Chúng tôi sẽ hỏi cung tất cả mọi người thưa cô Clarkson”.

Jackie im lặng trong mấy phút. “Ông muốn một ít sandwich và café chứ?”

“ Ồ vâng, cảm ơn.” Thanh tra trả lời mau mắn.

Jackie ra khỏi phòng. Thanh tra Walsh suy nghĩ về cô. Tại sao cô ta lại đột nhiên nổi giận? Căn phòng trở nên yên ắng.

Chương 5: Tôi không giết mẹ mình

Sau khi dùng xong café và sandwich, thanh tra Walsh cho gọi Roger Clarkson vào phòng. Roger bước vào và ngồi xuống. Thanh tra bắt đầu ngay.

“ Nào, Clarkson, tại sao mẹ anh lại tức giận với anh như thế?”

“ Căn nhà này lớn quá”, Roger nói. “ Có quá nhiều việc cho mẹ tôi nên tôi muốn bà chuyển đi. Nhưng không, mẹ tôi yêu ngôi nhà và khu vườn. Bà không muốn rời bỏ nó.”

“Nói cho tôi về công việc của anh đi. Mẹ anh đã chết và anh bây giờ giàu xụ. Anh cần tiền chứ?”

Roger đột nhiên tỏ vẻ lo sợ. “Ông đang nói gì vậy? Tôi không giết mẹ mình. Quả đúng là tôi cần tiền. Tôi và một người bạn muốn xây 10 ngôi nhà ở đây, chỗ khu vườn. Chúng tôi sẽ thu được rất nhiều tiền từ chúng nên tôi muốn mẹ bán căn nhà này đi. Nhưng ông Briggs cũng muốn một nửa khu vườn cho trang trại của ổng, ngài cũng biết rồi đó”.

Thanh tra đặt chiếc bút chì lên bàn. “Nói cho tôi nghe xem chuyện gì đã xảy ra trên lầu. Anh đã lên phòng mẹ anh đúng không?”

“Vâng. Tôi muốn chúc mẹ ngủ ngon”.

“Anh cũng nhắc lại chuyện ngôi nhà chứ?”

“Có. Và bà cũng chỉ nói không. Bà yêu ngôi nhà và không muốn bán nó”.

Thanh tra Walsh nhìn Roger một hồi. “Tôi hiểu. Chúng tôi đã tìm thấy lọ thuốc ngủ rỗng không trong phòng Diane”.

Sắc mặt Roger không hề thay đổi. “Ồ, chắc ai đó đã bỏ nó vào đấy. Tôi biết Diane không giết mẹ đâu. Nó đã nhìn thấy xác mẹ đầu tiên cơ mà.”

“Tốt lắm. Tôi muốn gặp Diane”.

Roger đứng dậy ra khỏi phòng. Thanh tra Walsh đứng dậy đút tay vào túi. Ông đến gần cửa sổ và nhìn ra ngoài những cái cây. Tại sao Roger lại tỏ vẻ lo sợ? Điều đó có quan trọng không? Ông nhìn cảnh sát Foster. “Sáng mai ta đến văn phòng của Clarkson”, ông nói. “Hãy hỏi thăm về anh ta, công việc, bạn bè, tài chính”. Cảnh sát Foster ghi lại. “Vâng, thưa thanh tra”.

“Một ngày đẹp trời để chơi Tennis đấy chứ anh cảnh sát?”

Foster cười. “Đừng nói thế. Điều đó thật không dễ, ông biết đấy. Tôi không thích phải ngồi đây ngắm mặt trời”.

Diane bước vào và ngồi xuống. Cô nhìn Foster và mỉm cười. “Tôi đã thấy anh ở CLB Tennis hồi tháng trước. Anh chơi hay lắm.”

Foster đỏ bừng mặt. Thanh tra nhìn anh. “Ồ vâng, Foster là một tay cừ đấy”.

Diane lại mỉm cười với anh cảnh sát và mặt anh ta càng đỏ hơn.

“Nào, cô Clarkson”, thanh tra nói. “Tôi muốn cô nói về buổi tối hôm qua”.

Diane thôi mỉm cười. “Ồ, tôi không thể ngừng nói về buổi tối đó. Tất cả chúng tôi đều tức giận. Mẹ tôi đi ngủ sơm và tôi pha sữa cho bà. Chúng tôi vào bếp sau đó và Peter Hobbs đến. Nó suýt nữa đã phá sập cửa sau”. Diane ngừng lại.

“Sao thế?”

“Nó rất giận vì lá thư. Nó muốn giết mẹ tôi. Ông có định nói chuyện với nó không thế?”

“ Đương nhiên rồi”.

“Tốt. Tom Briggs cũng vào nhà bếp. Ông muốn nói chuyện với ông ấy không?”

“Tôi mới là người hỏi, cô Clarkson. Cô mang sữa lên lúc mấy giờ?”

“Tôi lên sau Roger”. Cô dừng lại một lát rồi tiếp tục. “Tôi không ưa gì mẹ tôi, thanh tra ạ. Bà ấy đã giết cha tôi, ông biêt không. Mùa đông vừa rồi, sau lễ Giáng Sinh, bà ta lái xe tung vào cái cây và giết chết cha tôi”.

Thanh tra cẩn thận quan sát sắc mặt của Diane. “Tôi hiểu. Nên cô muốn giết mẹ mình?”

Diane bật cười. “ Tôi muốn giết mẹ tôi nhưng tôi đã không làm thế. Tôi có thể kể cho ông nghe rất nhiều về gia đình này, ông thanh tra. Ai cũng muốn mẹ tôi chết. Dượng Albert muốn tiền cho dì Annie. Sau đó là anh tôi, Roger cần rất nhiều tiền. Anh ta có một ngôi nhà đắt tiền và một chiếc xe đắt tiền. Và nghĩ đến Jackie xem. Ông có biết Jackie cũng không ưa gì mẹ? Trước kia có một chàng trai làm việc ở đây. Anh ta là người làm vườn. Jackie yêu anh ta say đắm nhưng mẹ tôi không cho phép. Một gã làm vườn không thể là con rể của nhà Clarkson”.

Thanh tra im lặng lắng nghe. Những điều này có vẻ thú vị nhưng chúng có quan trọng không? Có lẽ. Gia đình Clarkson mới hạnh phúc làm sao!

“Chúng tôi tìm thấy lọ thuốc ngủ rỗng trong phòng cô”, thanh tra nói khẽ và quan sát Diane rất thận trọng.

Diane đứng phắt dậy và nổi giận đùng đùng. “Cái gì? Tôi không bỏ nó ở đó. Tôi không muốn nghe điều này thêm nữa”. Cô chạy ngay ra khỏi phòng.

“Chao ôi”, thanh tra nói. “Cô ta thích cậu đấy Foster. Cậu phải cẩn thận hơn”.

Cảnh sát Foster cười nhưng mặt anh ta lại đỏ bừng lên.

“Ai đó đã bỏ thuốc ngủ vào trong tách sữa của bà Molly”, thanh tra nói. “Cả nhà đều ở trong bếp tối qua. Peter Hobbs và Tom Briggs cũng đến. Một trong số họ đã giết Molly”.

Thanh tra Walsh đội mũ và mặc áo khóac. “Đi nào, chúng ta cần nói chuyện với Hobbs và Briggs. Lấy thêm ít café và sandwich trước đã. Tôi lại thấy đói rồi!”

Chương 6: Bức ảnh một người bạn

Họ thấy Peter Hobbs dưới gầm xe của cậu, một chiếc xe màu xanh lá. Cậu chậm rãi đứng dậy. Cậu mặc quần tây xanh và một áo sơ mi da cam lấm lem.

“Chúng tôi muốn hỏi chuyện cậu về bà Clarkson”, thanh tra nói.

“Trời, lại là bà ta”, Peter nói. Cậu nhìn ông thanh tra. “Tôi biết về cái chết của bà ấy. Mấy người trong thị trấn đã kể cho tôi”.

“Sao cậu lại đến nhà Clarkson tối hôm đó?”

“Jackie muốn tôi đến gặp Roger. “Anh đang tức giận”, cô ta nói. “Đến chỗ chúng tôi và nói chuyện với Roger nhé”. Tôi đến nhà nhưng không ai mở cửa. Tôi đã phải làm ồn ào thì họ mới chịu mở. Bà Clarkson không có ở đó nhưng tôi đã nói chuyện với Roger. Tôi đã kể hết cho họ”! Peter đấm mạnh cửa xe. “Tôi muốn giết người đàn bà đó. Tôi đã bị mất việc, công việc đầu tiên của tôi chỉ vì bà ta. Tháng trước tôi gặp rắc rối với cảnh sát và bà già đó đã viết thư kể tội tôi với ông chủ. Tôi đã muốn trả thù bà ta”.

“Bình tĩnh nào!” thanh tra nói. “Chuyện gì xảy ra sau đó?”

“Jackie mời tôi café nhưng em trai cô ấy không muốn nghe tôi nói”, Peter giận dữ nói. “Sau đó Tom Briggs đến, Anh ta cũng muốn nói chuyện với Roger nhưng Roger không muốn nghe. Jackie không được vui, suýt nữa thì cô ta khóc. Sau đó tôi về nhà. Chuyện chỉ có thế!”

“Tôi hiểu. Bây giờ thì kể cho tôi về những viên thuốc. Anh đã vào thị trấn hôm thứ Năm?”

“Thuốc à? Ồ vâng, tôi nhớ rồi. Jackie nhờ tôi mua giúp cho mẹ cô ta. Tôi đi vào thị trấn bằng xe đạp, xe ô tô bị hỏng.”

“Cảm ơn Peter. Thế là đủ.”

“Thế là đủ?”, Peter cười gằn. “Các ông thế nào cũng trở lại, tôi biết mà. Tôi biết cảnh sát các người.”

Trang trại của Tom Briggs cách đó khoảng nửa dặm, gần con sông. Nó không được lớn lắm, còn ngôi nhà thì cũ và bẩn thỉu.

“Không có nhiều tiền ở đây”, thanh tra nói.

Tom Briggs là một người đàn ông khá trẻ, độ 30 tuổi, với bàn tay lấm lem và những chiếc răng hỏng. “Có chuyện gì vậy? Xin lỗi, tôi đang ăn tối”, ông nói.

“Chúng tôi có thể đợi. Dùng xong bữa tối của ông đi”, thanh tra đáp. “Chúng tôi muốn hỏi mấy câu về tối hôm qua”.

“Mời các ông vào đợi ở nhà trước”, Tom nói và mở cửa.

Thanh tra nhìn khắp phòng. Có một TV trắng đen đã cũ và một ít sách trên bàn. Còn có bức ảnh của một cô gái trẻ với mái tóc dài trông rất hạnh phúc. Thanh tra Walsh nhìn bức ảnh rất lâu. Ai thế nhỉ?

Tom đi lên nhà trước.

“Xong rồi chứ?” thanh tra hỏi. “Ông biết bà Clarkson đã chết chưa?”

Tom ngồi sụp xuống cái ghế gần nhất. “Sao? Làm sao lại chết? Chuyện đó xảy ra lúc nào? Tối qua tôi còn ở đấy cơ mà.”

“Bà ta chết tôi hôm qua hay sáng sớm hôm nay thôi. Ông đã làm gì tối qua?”

“Tôi? Sao ông lại hỏi tôi? Tôi đến để gặp Roger Clarkson. Tôi đã tốn nhiều tiền cho trang trại và tôi cần thêm đất. Tôi muốn một nửa khu vườn của bà Clarkson.”

“Ông đã vào nhà bếp. Ông có nhớ đã làm gì sau đó không?”

Tom Briggs liếc nhìn cảnh sát Foster rồi lại nhìn thanh tra Walsh. “Tôi nhớ rất rõ. Cả nhà đều ở trong bếp. Peter Hobbs cũng ở đó. Tôi nói chuyện với Roger. Anh ta muốn mẹ bán ngôi nhà nhưng anh ta lại muốn khu đất. Anh ta không muốn tôi có nó. Nhưng bây giờ thì bà Clarkson đã chết. Chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây?”

Thanh tra nhỏm dậy lấy bức ảnh cô gái trên bàn. “Ai thế?”

Mặt Tom đỏ bừng. “Ai à? Ồ, một người bạn thôi. Đó không phải là…Chuyện cũng lâu rồi”.

Hai thanh tra cảnh sát ngang qua khu vườn khi trở lại nhà Clarkson. Nó rất đẹp, xanh mướt và yên tĩnh. Thanh tra thấy mệt và đói. Ai giết bà Molly? Ông đã biết câu trả lời nhưng vẫn cần hỏi thêm vài câu nữa.

“Đi nào cảnh sát”, ông nói và đội mũ lại. “Ngày mai là một ngày mới.”

Chương 7: Tình hay Tiền?

Sáng thứ Hai, cảnh sát Foster đến văn phòng Roger và hỏi thêm mấy câu hỏi. Sau đó anh ta đến nhà Albert hỏi cung. Thanh tra Walsh ở trong phòng làm việc gọi điện thoại. Ông gọi hỏi thăm về Peter Hobbs và Tom Briggs. Sau đó ông dùng café và sandwich.

3 giờ chiều, hai thanh tra cảnh sát lái xe đến nhà Clarkson.

“Tôi muốn gặp tất cả mọi người’, ông nói với Roger.

Mọi người trong nhà tụ tập lại ở phòng khách. Thanh tra đứng trước cửa sổ và nhìn từng người một. “Tôi muốn nói cho mọi người biết có người đã giết bà Clarkson. Ai đó đã bỏ thuốc ngủ vào tách sữa nóng và hại chết bà ấy. Không ai định nói cho tôi sự thật, nhưng bây giờ thì tôi đã biết và tôi sẽ nói cho quí vị.”

Hai con chó bước chậm rãi vào phòng và ngồi dưới chân Diane. Căn phòng trở nên yên ắng.

Thanh tra nhìn Albert. “Ông King, vợ ông rất yếu và cần y tá chăm sóc. Ông đã nói với tôi điều đó nhưng lại không nói về căn nhà của ông. Ông sẽ bán nó vào tháng sau vì ông đang rất cần tiền”.

Albert tỏ vể giận dữ. “Năm ngoái tôi hỏi mượn tiền chồng Molly và anh ta đã đồng ý. Nhưng sau đó anh ta lại chết vì tai nạn.”

“Tai nạn à?” Diane la lên. “Đó không phải là tai nạn. Mẹ đã giết cha vì bà muốn tiền của ông!”

“Nói về cô nào Diane”, thanh tra nói. “Cô về thăm mẹ mỗi tháng chỉ để lấy tiền. Tháng trước bà ta cho cô tiền để mua TV. Tháng này cô lại lấy tiền để sắm điện thoại. Tháng nào cô cũng nói với mẹ cô rằng: “Chẳng có tai nạn nào hết, mẹ đã giết cha. Con sẽ nói cho cảnh sát biết”. Mẹ cô rất sợ cảnh sát nên đã đưa tiền cho cô. Nhưng cuối cùng bà ta chán ngấy. Thứ Năm rồi bà ấy đã nói với bác sĩ Pratt sẽ không đưa tiền cho cô nữa và thứ Bảy thì bà chết. Cô đã mang sữa nóng lên. Bà ấy đã nói gì với cô nào?”

Diane bắt đầu khóc. “Tôi rất yêu cha. Ông ấy luôn cho tôi tiền, ông ấy yêu tôi. Đó là mẹ, bà ấy không yêu cha con tôi” Diane dừng lại. Mấy con chó đứng lên đi ra cửa. “ Sự thật là tôi đã lấy được nhiều tiền từ mẹ. Nhưng thứ Bảy trứơc bà nói sẽ không đưa tiền cho tôi nữa. Tôi đã muốn giết bà ta nhưng tôi không làm.”

Mấy con chó quay trở lại và ngồi dưới chân Diane.

Thanh tra nhìn Roger. “Cậu Clarkson cũng rất cần tiền”.

Mặt Roger đỏ bừng. “Làm ơn đừng nói cho họ biết!”

“Cậu Clarkson đã mất việc hồi tháng trước. Cậu ta hết tiền nhưng lại sở hữu một ngôi nhà và một chiếc xe đắt tiền. Cậu ta thích nhũng thứ đắt tiền sang trọng”.

Chị và em gái nhìn Roger nhưng anh ta lấy tay bưng mặt. “Đừng nói gì với tôi cả!”

“Nó không còn là vấn đề nữa!” Diane nói. “Mẹ đã chết và chúng ta có rất nhiều tiền. Anh không cần phải làm việc gì cả”.

Mặt Roger lại đỏ bừng. “Im đi, Diane!”

“Nào”, thanh tra tiếp tục. “Peter Hobbs là một chàng trai nóng tính. Anh ta đã mua thuốc ngủ ở cửa hàng nhưng có phải anh ta đã bỏ chúng vào sữa? Tôi nghĩ là không.Tom Briggs muốn nửa khu vườn và anh ta cũng đã ở trong bếp tối đó. Liệu có phải chính anh ta bỏ thuốc ngủ? Tôi cũng nghĩ là không.”

Trời đột nhiên mưa Mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ một lát. Jaclie lôi thuốc lá ra hút.

“Nhưng có người đã muốn Peter Hobbs đến nhà bếp tối hôm đó. Cô ta muốn mọi người thấy và nghe cậu ấy nói”, thanh tra tiếp tục.

“Cô ấy..? Tôi không hiểu!”, Roger nói rồi dừng lại.

Thanh tra rời cửa sổ và ngồi xuống. “Tôi muốn nói cho quí vị nghe sự thật ngay bây giờ. Cô Clarkson, cô đã muốn Peter đến nhà tôi hôm đó. Cậu ấy rất tức tối mẹ cô vì chuyện lá thư. Cậu nói: “Tôi sẽ giết mụ ta” và cô muốn mọi người nghe thấy. Tại sao vậy?”

Mặt Jackie tái đi. “Đó không phải là sự thật. Còn Diane thì sao? Các ông đã tìm thấy cái lọ trong túi của nó kia mà!”

Diane bật dậy. “Trong túi của em? Jackie, chị nói gì vậy?”

“Yên lặng và ngồi xuống nào”, thanh tra nói. Ông nhìn Jackie. “Đó là sự thật: chúng tôi đã tìm thấy lọ thuốc trong túi của Diane. Nhưng làm sao mà cô biết được? Chúng tôi đâu có nói cho cô.’

“Ông đã…lúc trước…ông đã nói với tôi lúc trước”.

“Không. Chúng tôi đã nói với cô là chúng tôi tìm thấy nó trong phòng của Diane. Cô lại nói cái túi xách, chúng tôi đâu có nói với cô. Cảnh sát Foster đã ghi chép lại điều đó”. Thanh tra nhìn kĩ Jackie. “Trước đây cô đã quen biết Tom Briggs. Anh ta là người làm vườn ở đây và cô yêu anh ấy. Nhưng mẹ cô thì không đồng ý”.

Jackie ôm lấy đầu. “Không! Không!”

“Chúng tôi đã tìm thấy ảnh của cô, một cái ảnh cũ, ở chỗ ông Briggs. Lúc đó cô còn trẻ và để tóc dài. Năm ngoái Tom quay lại và cô muốn anh ta. Anh ta cũng yêu cô nhưng lại không có tiền. Anh ta muốn khu vườn cho trang trại, anh ta muốn tiền, anh ta muốn có cô nhưng mẹ cô nói không. Cuối cùng, cô âm mưu giết mẹ mình và cô đã thực hiện điều đó. Mẹ cô xuống dưới nhà để xem mấy con chó và cô bỏ thuốc ngủ vào sữa. Sau đó cô bỏ lọ thuốc không vào túi của Diane.”

Jackie đứng dậy. Đôi mắt cô tối sầm lại và sợ sệt. “Ông chẳng hiểu gì hết!” cô khóc . “Mấy năm qua mẹ tôi chẳng cho tôi thứ gì. Tôi muốn được sống hạnh phúc với Tom. Chỉ có thế thôi. Tôi yêu Tom và anh ấy yêu tôi nhưng mẹ không đồng ý. Lúc nào cũng vậy.” Cô khóc lớn.

Jackie rời nhà trên xe cảnh sát. Thanh tra nhìn theo rồi chậm rãi đi ra xe của ông. Ông thấy mệt và đói. Ông dừng lại và nhìn căn nhà.

“Này”, ông nói với cảnh sát Foster, “cuối cùng thì họ cũng có tiền: Albert, Roger, Diane. Họ đã giàu có nhưng liệu có hạnh phúc?”

Ông bước vào xe. “Đi nào”, ông nói, “tôi đói và cần một ít sandwich.

(Love or Money – Rowena Akinyemi )
Nguyễn Thị Bích Duyên(Dịch)
Việt Báo (Theo_Thanh_Nien)

Facebook
Twitter
LinkedIn
Telegram
Pinterest

Tham khảo thêm

Dịch vụ thám tử