Với dân số hơn 8 triệu dân, TP HCM đang là mảnh đất màu mỡ cho hoạt động dịch vụ “thám tử tư” phát triển. Mới chỉ xuất hiện ở thành phố trong khoảng 5 năm trở lại đây, nhưng “thám tử” Sài thành hầu hết là nghiệp dư, không được đào tạo bài bản, các công ty hoạt động cũng còn theo… cảm tính và kinh nghiệm. Và, đã có không ít chuyện “cười ra nước mắt” liên quan đến những “thám tử tư”…

“Thám tử” điều tra trên đất khách

Sau nhiều lần thuyết phục, cuối cùng Lương Hiền Duy – Giám đốc Công ty Dịch vụ Cung cấp thông tin Việt – Mỹ, cũng đồng ý cho chúng tôi thông tin về vụ “phá án” này. Có thể nói, đây là lần đầu tiên “thám tử” Việt đi điều tra ở nước ngoài. Vì nguyên tắc, bao giờ công ty cung cấp thông tin mà khách hàng yêu cầu mới được nhận tiền theo hợp đồng. Công ty không làm được theo yêu cầu của khách hàng, coi như mất trắng tiền đầu tư chi phí cho thám tử đi tác nghiệp. Thế nên, việc cử “thám tử” đi nước ngoài được xem như là “phi vụ” mang đầy tính rủi ro. Tuy nhiên, bị hấp dẫn bởi một lời đề nghị rất mới mẻ, Lương Hiền Duy đã đồng ý nhận lời.

Đầu tháng 2/2008, Lương Hiền Duy nhận được điện thoại của một vị khách hàng nữ, nói tiếng Việt lơ lớ pha trộn với tiếng Anh. Trong điện thoại, giọng của vị khách này rất hấp tấp khi nhờ công ty của Duy thực hiện giúp việc tìm cha. Nhưng cách trình bày rất rối rắm, Duy phải hẹn với khách hàng trực tiếp đến công ty để trao đổi. Chiều hôm sau, cô gái xuất hiện.

Thông qua cuộc trò chuyện bằng tiếng Anh, câu chuyện dần dần được sáng tỏ. Cô ta cho biết cô là người con trong gia đình bố là người Anh, mẹ là người Việt. Trước đây, bố cô hay đi công tác ở Malaysia. Cứ đi độ vài tuần lại về Anh một lần. Nhưng lần nọ, ông đi công tác rồi biệt tăm, tính đến giờ, đã hơn 10 năm rồi gia đình cô không liên lạc được với ông.

Thỉnh thoảng, cô nhận được một gói bưu phẩm gửi từ nước ngoài về, có đóng dấu mộc Malaysia, nhân dịp lễ Giáng sinh hoặc sinh nhật của cô. Trên bưu phẩm, mục người gửi không để địa chỉ cụ thể, chỉ ghi chung chung tên khu vực. Thời gian gần đây, thông qua lời kể của mẹ, cô biết bố mình đang lâm trọng bệnh. Cô đã đi Malaysia nhiều lần để mong tìm được ông nhưng không thấy.

Lần này, cô gửi hết hy vọng vào công ty của Duy. Kèm theo dòng địa chỉ ghi trên bưu phẩm là tấm ảnh đã phai màu chụp một người đàn ông và một phụ nữ lạ mặt. Cô gái nói có thể đây là vợ hai của bố cô, người Malaysia. Tấm ảnh này được ông gửi về cho gia đình cách đây đã nhiều năm.

Duy trấn an khách hàng và hẹn sẽ trả lời sau, vì chính bản thân Duy cũng không nắm chắc sẽ tìm được địa chỉ của bố cô gái hay không. Nhưng thấy đây là dịp để thử sức tay nghề của các “thám tử” và có thể làm tăng uy tín của công ty. Ngay tối hôm đó, Duy triệu tập một cuộc họp khẩn, lấy ý kiến của các “thám tử”.

Kết quả, Duy nhận lời thực hiện yêu cầu này của khách hàng. Đồng thời, cử 2 “thám tử” dày dạn kinh nghiệm nhất của công ty là Đức và Lâm sang Malaysia truy tìm địa chỉ của người đàn ông nọ. Đức và Lâm nhận lệnh lên đường, đây là lần đầu tiên họ đi nước ngoài và cả Đức lẫn Lâm đều không giỏi tiếng Anh. Đi cứ như là hú họa.

Đến thủ đô Kuala Lumpur, bằng vốn tiếng Anh ít ỏi của mình, Lâm và Đức đón taxi đến khu vực ghi trên bưu phẩm mà khách hàng cung cấp, cả hai kiếm khách sạn nghỉ và bắt đầu bàn bạc công việc cho ngày mai. Nhiệm vụ được phân chia khá rõ ràng, Lâm đi tới các quán thức ăn nhanh còn Đức tiếp cận các siêu thị để mong gặp người đàn ông và người phụ nữ trong ảnh mà nữ khách hàng đã đưa.

Vì theo suy luận của cả hai, nếu như đúng theo lời kể của cô gái, thì người đàn ông đang bị bệnh, người phụ nữ được cho là vợ ông bắt buộc phải đi siêu thị hoặc đến các tiệm thức ăn nhanh để tiện hơn trong việc sắp xếp thời gian. Sáng hôm sau, Lâm và Đức bắt đầu tiến hành công việc, mỗi người mang theo một máy quay phim và một máy ảnh kỹ thuật số.

3 ngày liền trôi qua trong vô vọng, 2 “thám tử” sốt ruột, giám đốc công ty thì như ngồi trên lửa, còn nữ khách hàng ngày nào cũng hồi hộp hỏi thăm tình hình. Sang ngày thứ tư, 2 “thám tử” gọi điện thoại về Việt Nam xin phép công ty cho về nước vì có thể cuộc điều tra hoàn toàn thất bại. Tuy nhiên, Lương Hiền Duy nói đã đi rồi, cứ làm hết tuần nếu không được thì sẽ về. Ngày thứ năm chậm chạp trôi qua.

Tối hôm đó, tại một siêu thị, Đức phát hiện một người phụ nữ có khuôn mặt khá giống người trong ảnh, dẫu có già hơn ít nhiều. Nhưng cái nốt ruồi dưới cằm chắc chắn là của người phụ nữ ấy. Mừng như người sắp chết đuối vớ được phao, Đức nhấc máy quay lên và tập trung vào người phụ nữ đó. Tiếc thay, bà ta đã mua xong hàng và vội vàng lên xe taxi đi. Nhào ra khỏi siêu thị, Đức chỉ kịp ghi hình biển số xe taxi mà người phụ nữ vừa leo lên.

Tối hôm đó ở khách sạn, cả hai chuyển hình ảnh về cho công ty. Sau hơn một giờ đối chiếu, Lương Hiền Duy khẳng định người phụ nữ ấy chính là nhân vật trong ảnh. Cuộc điều tra đã có manh mối. Nhưng, thêm hai ngày nữa trôi qua, người phụ nữ kia vẫn không trở lại siêu thị, nơi mà Đức phát hiện ra bà. Tối thứ ba (tức là tối thứ 8 của cuộc điều tra), Lâm và Đức quyết định tập trung vào các nhà hàng thức ăn nhanh, vì cả hai vừa nhận được thông tin tại Việt Nam báo qua, cô gái kia đã gọi điện thoại tới công ty cho biết thêm thông tin, nhiều khả năng cha cô đang là chủ một tiệm thức ăn nhanh tại khu vực này.

Lê la từ quán thức ăn nhanh này sang quán thức ăn nhanh khác, cuối cùng, Đức và Lâm mừng rú lên khi thấy người phụ nữ trong ảnh xuất hiện tại quầy thức ăn nhanh phía cuối góc đường. Ra dáng của một bà chủ, bà ta đi nhanh vào phía sau bếp chứ không ngồi vào bàn. Bỏ dở bữa ăn, Đức và Lâm ngồi trước cửa tiệm chờ bà ta ra và bám theo. Khoảng hai giờ sau, người phụ nữ bước ra khỏi quán, mang theo chiếc bọc xốp nặng, Đức và Lâm nhanh chóng bám theo.

Vòng vèo qua vài con đường nhỏ, người phụ nữ tiến thẳng vào khu chung cư cao cấp. Đến đây thì Đức và Lâm phải dừng lại, vì nếu không quen biết ai trong khu này, bảo vệ chung cư sẽ không cho Đức và Lâm vào. Hết đường, cả hai quay lại quán thức ăn nhanh vừa rồi và dò hỏi tên người phụ nữ ấy. Có được tên người phụ nữ, Lâm bàn với Đức phác thảo một kế hoạch mới: giả làm người đưa thức ăn nhanh để xâm nhập vào chung cư.

Sáng hôm sau, Lâm và Đức mang theo hộ chiếu đến chung cư, trên tay xách theo một hộp thức ăn nhanh. Vài câu tiếng Anh ngọng nghịu khiến anh bảo vệ chung cư thương tình cho lên giao thức ăn cho người phụ nữ ở lầu 14 (người phụ nữ mà Đức và Lâm đang xác minh). Tần ngần đứng trước cửa ngôi nhà, Đức với tay bấm chuông. Rất bất ngờ, một người đàn ông bước ra mở cửa, ông này có vẻ đang bệnh.

Đối chiếu với tấm ảnh mà khách hàng cung cấp, thì đây chính là người đàn ông trong bức ảnh. Trước hai người lạ mặt vừa bấm chuông nhà mình, người đàn ông tỏ vẻ khó chịu. Lâm nhanh trí xin lỗi vì đi nhầm nhà, và kéo Đức nhanh xuống cầu thang. Trưa hôm đó, công ty ở Việt Nam đã nhận được toàn bộ thông tin về địa chỉ của người đàn ông mà khách hàng cần tìm.

Hai hôm sau, cô gái bay sang Malaysia, Đức và Lâm hướng dẫn cô đến khu chung cư mà người đàn ông đang ở. Kết thúc nhiệm vụ tại đây, cả hai ra sân bay về nước và thở phào nhẹ nhõm. Cuộc phiêu lưu đã kết thúc rất hoàn hảo…

“Thám tử tư” phá án

Đầu năm 2007, một công ty chuyên sản xuất đinh ốc tại Bình Dương kêu trời vì trên thị trường xuất hiện loại đinh ốc mang nhãn hiệu của công ty nhưng chất lượng thì rất kém. Mỗi ngày, công ty nhận hàng trăm cuộc điện thoại than phiền về chất lượng sản phẩm, doanh số bán ra của công ty sụt giảm đến mức chóng mặt. Sau nhiều lần tự điều tra không có kết quả, công ty đã phải nhờ đến dịch vụ thám tử tư.

4 “thám tử” được Công ty Dịch vụ cung cấp thông tin Việt – Mỹ chọn ra để làm vụ này. Để xác định được nguồn hàng giả, các “thám tử” đã chia thành nhiều ngã lần tìm đầu mối. Trong vai các vị khách muốn làm đại lý ở tỉnh cho loại đinh ốc trên, họ lần lượt đến những đại lý lớn tại TP HCM của công ty đinh ốc nọ đặt vấn đề. Nhưng, dò hỏi hoài vẫn chưa ra manh mối. Cuối cùng, công ty quyết định tập trung mũi điều tra duy nhất là theo sát lái xe của công ty. Lập luận của các “thám tử” rất đơn giản, cứ theo nguồn hàng thật sẽ biết nguồn hàng giả từ đâu.

Như mọi ngày, tài xế của công ty đinh ốc trên cho xe vào kho, lấy hàng và chở đi giao các đại lý. Điều bất thường duy nhất trong lần giao hàng này là tài xế hoàn toàn không biết mình đang bị theo dõi bởi 4 “thám tử”. Tài xế đánh xe về hướng TP HCM, tuy nhiên trước khi vào thành phố, tài xế đã cho xe đỗ lại tại một ngôi nhà nằm trên địa bàn huyện Hóc Môn. Đây là điều không bình thường, bởi theo lộ trình mà công ty cung cấp cho các “thám tử” thì Hóc Môn không phải là nơi hàng cần tới. Phát hiện ra điều này, 2 “thám tử” được cắt ở lại Hóc Môn để tiếp cận với căn nhà trên. 2 người còn lại, tiếp tục bám theo xe tải về thành phố.

Nội trong ngày hôm đó, các “thám tử” đã cung cấp cho công ty đầy đủ con đường đi của loại đinh ốc kém chất lượng đang bày bán trên thị trường. Hóa ra, tài xế lái xe của công ty chính là thủ phạm trong vụ đinh ốc nhái này. Lợi dụng là người chuyển hàng của công ty, tài xế đã cùng vợ mua máy dập, nén về chế tạo đinh ốc bằng tay với chất lượng kém hơn để đưa đi tiêu thụ.

Cứ theo quy trình, xe lấy hàng thật từ công ty về, tài xế sẽ ghé ngang qua Hóc Môn, nơi đặt cơ sở chế biến hàng nhái, đưa hàng thật xuống và chuyển hàng nhái lên xe để đi giao cho các đại lý. Còn lượng hàng thật ở Hóc Môn, vài ngày sau, vợ của tài xế sẽ mang ra khu vực Chợ Lớn, nơi có đại lý đinh ốc do bà đứng tên để tiêu thụ. Đây quả là vụ tiêu thụ hàng nhái rất độc đáo và chắc chắn là công ty đinh ốc kia chẳng thể ngờ người làm hàng nhái chính là người mà công ty tin tưởng.

Không chỉ phá hàng giả, “thám tử” còn phá cả những vụ án “tình – tiền” độc đáo khác.

Một đại gia ở Q.8 cặp với một cô gái khá trẻ, đại gia tuổi cao chưa vợ, cô bạn gái có thời làm người mẫu quen tiêu tiền như nước. Đại gia không tiếc tiền, nhưng đại gia lại nghi ngờ cô gái đang chơi trò “đem tiền của kép già để sa đà với kép trẻ” vào những lúc đại gia đi công tác nước ngoài. Đã nhiều lần đại gia cử nhân viên của mình đi theo dõi nhưng không có kết quả, lần này, đại gia quyết tâm phải điều tra đến cùng và… các “thám tử” đã được huy động.

Ngày đầu tiên, các “thám tử” đã bị cô gái trẻ này cho “leo cây” bằng cách ép sát người mình xuống sàn taxi khiến “thám tử” mất dấu vì tưởng mình hoa mắt nhìn lầm. Thoát khỏi “thám tử”, cô gái gọi điện thoại cho đại gia chê: “Anh mướn mấy thằng theo dõi tui cứ như là ngố rừng”. Đại gia cáu lên, gọi điện thoại mắng các “thám tử” không tiếc lời.

Bị “xúc phạm”, “thám tử” hạ quyết tâm ngay ngày hôm sau sẽ túc trực giám sát cô gái 24/24 giờ. Và không khó khăn lắm, họ đã ghi được hình của cô gái bước vào khách sạn lúc 3 giờ sáng với một chàng trai. Sau khi giao toàn bộ hình ảnh cho đại gia, “thám tử” rút lui, không muốn biết đoạn kết của mối quan hệ này như thế nào. Mà đó cũng chính là nguyên tắc trong nghề “thám tử”.

Song, “thám tử tư” không chỉ “phá án”, trong đó có nhiều vụ cũng không kém phần hóc búa tưởng chừng như chỉ có lực lượng điều tra chuyên nghiệp mới “gỡ” được. Mà cũng có lúc “thám tử” gặp trục trặc khi tác nghiệp, “thám tử” chạy thục mạng khi bị cướp… và đó cũng là một phần không nhỏ trong công việc của các nhân viên của công ty dịch vụ này…

Còn tiếp

Thuận Thiên – Kinh Luân

Thám tử VDT

Facebook
Twitter
LinkedIn
Telegram
Pinterest

Tham khảo thêm

Dịch vụ thám tử