Căn Phòng Trống
Chương 1: Lời Mời Bí Ẩn
Đêm Đà Lạt mù sương, không khí lạnh lẽo thấm qua từng con phố nhỏ. Thám tử Trần Hải Đăng, một người đàn ông trầm tính với tài quan sát sắc bén, nhận được một lá thư kỳ lạ gửi đến văn phòng của mình. Bên trong là lời mời đến biệt thự Hoa Sương, một dinh thự cổ nằm trên đồi cao, để tham gia một bữa tiệc bí mật. Lá thư không đề tên người gửi, chỉ ghi: “Căn phòng trống sẽ tiết lộ sự thật.”
Đăng đến biệt thự đúng giờ hẹn, 20:00. Căn nhà tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ vài ngọn nến trong phòng khách. Chủ nhà, ông Phạm Văn Khang, một nhà sưu tầm cổ vật giàu có, đã biến mất. Những vị khách khác – bốn người được mời cùng Đăng – đứng lặng lẽ, mỗi người mang một vẻ mặt bất an. Trên bàn là một chiếc chìa khóa cũ kỹ, bên cạnh là mảnh giấy ghi: “Căn phòng trống, tầng ba.”
Đăng kiểm tra hiện trường. Cửa chính khóa chặt, không có dấu hiệu đột nhập. Camera an ninh bị ngắt từ 18:00. Điều kỳ lạ là căn phòng trống ở tầng ba, nơi ông Khang thường cất giữ bộ sưu tập quý giá, hoàn toàn không có gì ngoài một chiếc gương lớn treo trên tường. Không đồ đạc, không dấu vết, chỉ là một khoảng không lạnh lẽo.
Chương 2: Những Vị Khách
Đăng điều tra bốn vị khách, những người cuối cùng gặp ông Khang:
-
Lý Thanh Mai, một nhà báo chuyên viết về cổ vật. Mai nói cô được mời để phỏng vấn Khang về một viên ngọc lục bảo huyền thoại. Cô khẳng định không rời phòng khách cả tối.
-
Hoàng Quốc Anh, đối tác kinh doanh của Khang. Anh ta thừa nhận hai người từng tranh cãi về việc bán một bức tượng cổ, nhưng nói rằng đã hòa giải từ tuần trước.
-
Ngô Minh Tuấn, một nhà khảo cổ học. Tuấn cho biết ông Khang muốn anh thẩm định một món đồ mới, nhưng không tiết lộ chi tiết. Anh ta có vẻ lo lắng khi nhắc đến căn phòng trống.
-
Trịnh Ngọc Lan, người yêu của Khang. Lan nói cô đến để bàn về kế hoạch đám cưới, nhưng ánh mắt cô dao động khi được hỏi về căn phòng trên tầng ba.
Đăng yêu cầu tất cả giao nộp điện thoại. Một tin nhắn từ số của Khang gửi đến Tuấn lúc 17:30 thu hút sự chú ý: “Đừng nói về viên ngọc.” Tuy nhiên, Tuấn khăng khăng không biết ý nghĩa của tin nhắn.
Chương 3: Bí Mật Của Căn Phòng
Đăng quay lại căn phòng trống để tìm manh mối. Anh nhận thấy chiếc gương lớn có dấu hiệu bị di chuyển gần đây, với những vết xước nhỏ trên sàn. Khi gõ lên tường sau gương, âm thanh rỗng vang lên. Đăng đẩy gương sang một bên, phát hiện một lối đi bí mật dẫn đến một căn phòng nhỏ. Bên trong là một chiếc két sắt đã bị mở, trống rỗng. Một vài giọt máu khô trên sàn khiến Đăng nghi ngờ Khang không chỉ mất tích mà có thể đã bị sát hại.
Phân tích máu cho thấy đó là máu của Khang. Đăng kiểm tra lại camera ngoài cổng biệt thự, phát hiện một chiếc xe tải nhỏ rời đi lúc 18:15, được lái bởi một người đội mũ trùm kín mặt. Biển số xe thuộc về một công ty vận chuyển mà Quốc Anh từng làm việc.
Khi đối chất, Quốc Anh thừa nhận đã thuê xe để vận chuyển một món đồ cho Khang, nhưng khẳng định không biết gì về sự mất tích của ông. Đăng không tin. Anh kiểm tra điện thoại của Lan và phát hiện cô đã xóa một tin nhắn gửi cho Khang lúc 17:45: “Anh không thể bán nó.”
Chương 4: Lật Mở Sự Thật
Đăng tập hợp các vị khách trong phòng khách. Anh bắt đầu phân tích: “Căn phòng trống không phải nơi xảy ra vụ án, mà là nơi hung thủ muốn chúng ta tập trung. Viên ngọc lục bảo là mấu chốt. Ông Khang định bán nó, nhưng một người trong số các vị không muốn điều đó xảy ra.”
Đăng nhìn Tuấn: “Anh biết về viên ngọc, nhưng không muốn tiết lộ. Tin nhắn của Khang là lời cảnh báo để anh giữ im lặng. Anh đã vào căn phòng bí mật, đúng không?” Tuấn tái mặt, thừa nhận từng giúp Khang thẩm định viên ngọc, nhưng không liên quan đến vụ mất tích.
Đăng quay sang Lan: “Cô đã gửi tin nhắn yêu cầu Khang không bán viên ngọc. Cô biết nó có giá trị lớn hơn những gì Khang nghĩ, và cô muốn giữ nó cho riêng mình.” Lan bật khóc, thừa nhận cô đã cãi nhau với Khang về viên ngọc, nhưng không làm hại ông.
Cuối cùng, Đăng chỉ vào Quốc Anh: “Anh là người duy nhất có cơ hội và động cơ. Anh thuê xe tải để mang viên ngọc đi sau khi giết Khang trong căn phòng bí mật. Anh di chuyển thi thể qua lối đi phụ và dựng hiện trường giả với chiếc chìa khóa và mảnh giấy để đánh lạc hướng chúng ta.”
Quốc Anh cố chối, nhưng Đăng đưa ra bằng chứng: một vết máu nhỏ trên áo khoác của anh ta, khớp với máu của Khang. Quốc Anh sụp đổ, thú nhận đã giết Khang trong lúc tranh cãi về lợi nhuận từ viên ngọc, sau đó trốn thoát qua lối đi bí mật.
Kết Thúc
Cảnh sát tìm thấy thi thể Khang trong một khu rừng gần Đà Lạt, cùng với viên ngọc lục bảo trong xe tải của Quốc Anh. Vụ án khép lại. Đăng đứng trên ban công biệt thự, nhìn xuống thành phố chìm trong sương. Căn phòng trống không chỉ là một không gian, mà là biểu tượng cho những bí mật mà con người cố che giấu. Anh cất lá thư mời vào túi, sẵn sàng cho vụ án tiếp theo.