PHÍA SAU VÀNH MŨ THÁM TỬ

TÌM TRANG

Họ – một người là bác, một người là mẹ – từ Nam Định lặn lội tìm đến Văn phòng VDT nhờ tìm đứa con gái đã đột nhiên biến mất không biết lý do, để lại cho gia đình sự lo lắng bồn chồn đến khắc khoải…

Trang, sinh viên đang theo học năm thứ 2 của một trường đại học ở Hà Nội. Từ khi vào đại học cô vẫn luôn chăm chỉ học hành và về thăm nhà thường xuyên. Cả nhà cô rất yên tâm với việc ăn học của Trang, cho đến khi giáo viên chủ nhiệm liên lạc với gia đình thông báo cho biết Trang đã bỏ học, thậm chí bỏ thi nhiều lần.

Biết tin, gia đình đã khuyên và động viên Trang đến lớp, một mặt cho người em họ tên Hạnh lên ôn thi đại học ở cùng để chị em bảo ban nhau, đồng thời cũng là để ý giám sát Trang, có gì thì thông báo về gia đình kịp thời. Nhưng Trang tỏ ra không thoải mái.

Hạnh kể, hàng ngày Trang gần như rất ít ở nhà, đi sớm về khuya, có hôm còn bảo là ở lại nhà bạn không về. Và lúc nào Trang đi cũng có người đến đón. Đó là 1 thanh niên đầu trọc, đi xe Wave cũ, màu đen, không biển. Mặt mũi khá dữ dằn, trên người đầy hình xăm trổ.

Khi nhận được những thông tin của Hạnh về con gái mình, gia đình Trang đã lựa lời khuyên nhủ, bảo ban rồi cả răn đe, cấm đoán. Nhưng ngay sau đó, Trang đã bỏ đi. Điện thoại tắt, gia đình tìm đến trường học, bạn bè nhưng không thấy. Thậm chí cũng đã nhờ đến cơ quan công an vào cuộc tìm kiếm song cũng chưa nhận được phản hồi khả quan. Nhờ có người giới thiệu, gia đình tìm đến Công ty thám tử VDT.

Ngày thứ nhất

Sau khi có trong tay những thông tin từ phía gia đình cung cấp, các thám tử VDT đã nhóm họp và xác định, đây là một vụ tìm người, chứ không phải giám sát và cung cấp thông tin đơn thuần. Và tất cả sẽ được bắt đầu từ người thanh niên tên Nam – người hàng ngày xuất hiện đưa đón Trang tại nhà trọ – là người được cho là gần gũi, thân cận nhất với Trang trước khi cô biến mất. Và rất có khả năng là Nam biết được chỗ ở của Trang hiện tại.

“Vốn giắt lưng” của các thám tử trong chuyện này chỉ là tấm ảnh nhận diện của Trang và thêm một số thông tin liên quan về Nam mà gia đình được biết. Nam khoảng 30 tuổi, quê ở Hải Phòng, số điện thoại là 012…889, đầu trọc, cao ráo, nhiều hình xăm, sống ở khu vực Lĩnh Nam, làm việc ở một bar trên đường Trần Nhật Duật.

Với hai đầu mối tiếp cận bước đầu được vạch ra đó là số điện thoại Nam vẫn còn hoạt động, tức là có cơ hội liên lạc được, xác định được manh mối của Trang, thứ hai là đã biết được chỗ làm việc của Nam với giờ làm việc từ 21h đêm cho đến sáng.

Mặc dù Hạnh – em họ Trang đã biết mặt Nam, nhưng vì sợ lộ thông tin, nên các thám tử chọn phương án bí mật quan sát.

Một nhóm các thám tử đóng vai khách chơi đến bar chỗ Nam làm việc, nhằm xác định chính xác Nam là người như thế nào. Nhưng vào được rồi thì nảy sinh vấn đề, đó là có tới 6 người tên Nam làm việc tại đây, với các biệt danh khác nhau, Nam quay, Nam sứt, Nam chột, Nam trọc… Vì đặc điểm nhận dạng của tên Nam là đầu trọc, nên các thám tử khoanh vùng đối tượng có biệt danh là Nam trọc – đây chính là nghi vấn số một. Nhưng sau khi tìm hiểu, lại không phải.

Ngày thứ hai

Hôm sau, các thám tử VDT lại tiếp tục lên quán, lấy lý do là đặt chỗ để tối tiếp khách nước ngoài. Đang hồi thương lượng giá cả, thám tử Đông Hà bảo có người quen tên là Nam, quê Hải Phòng cũng làm ở đây – nhằm khai thác thông tin. Ngay lập tức, anh nhận được phản hồi tốt ngoài sức mong đợi “À, đó là Nam sứt ở bộ phận “thanh tra ma túy” trong khu vệ sinh…”. Thế là bước đầu xác định được đối tượng.

18h, các nhóm thám tử theo hướng hành động đã được phân công, lên đường đến địa điểm bar trên đường Trần Nhật Duật làm nhiệm vụ. Một nhóm trực phía ngoài, chỗ bãi để xe. Cứ ai đi xe Wave cũ, màu đen, không biển đến là lưu ý sàng lọc đối tượng. Các thám tử thấy có một người đi xe Wave đen không biển, nhưng đội mũ bảo hiểm và đi thẳng vào trong, cho nên cũng chưa thể nhận diện được có phải Nam hay không. Sau đó, không thấy có ai đi xe trong diện nghi vấn nữa, nên các thám tử đã bước đầu xác định được là đúng đối tượng.

Thám tử Đông Hà đi cùng đồng nghiệp vào bar, bắt đầu cuộc tìm kiếm. Vào bar, thường là nơi mà giới dân chơi hay gọi là nơi để “đốt tiền”, thì với khoản ngân sách mà các thám tử vẫn nói đùa là “ọp ẹp” thì quả thực là cả một vấn đề. Bàn đặt trước là bàn VIP, ngồi một cái là mất 500 nghìn. Giá một chai bia là 150 nghìn, một đĩa hạt bí cũng 50 nghìn. Mà cứ ngồi không thì không được.

Biết Nam làm việc trong khu vực “nhạy cảm” nhưng không thể hơi tí là lại đi vào đó, tất sẽ sinh nghi, mà bạn đi cùng là nữ, cũng không thể vào đó để xem xét. Tuy nhiên, sau mấy lần lấy lý do để vào khu vực vệ sinh, Đông Hà vẫn không thấy dấu hiệu nào. Đến tận 23h – khoảng thời gian mà khách đến bar đông nhất và cũng là thời điểm mà nhu cầu vào khu vệ sinh nhiều nhất, Đông Hà thỉnh thoảng lại vào để nghe ngóng và xem xét, đi ra đi vào đến mười mấy lần, nhưng vẫn không thể tìm ra được Nam là người nào.

Anh liền nghĩ ra cách là bảo người đồng nghiệp ra quầy lễ tân nhờ gọi vào số điện thoại của Nam, bảo có người nhà cần gặp. Quả nhiên, Nam xuất hiện. Nhưng cô gái đã lắc đầu bảo không phải, anh Nam trọc cơ, không phải anh, vì có người nhờ đưa cho anh ấy cái túi…

Nam đã hỏi vặn vẹo nhiều lần, là sao lại có số điện thoại, rồi ai gửi cái gì… Nam bắt đầu có nghi vấn với việc không ngồi ở vị trí làm việc nữa mà luôn theo dõi nhất cử nhất động của cô gái. Từ một vị trí khác, thám tử Đông Hà đã nhận được chính xác mặt đối tượng. Anh gọi điện thoại bảo người bạn gái bước ra ngoài trước và lên taxi xem Nam có đi theo hay không và Nam đi theo thật, nhưng chỉ được một đoạn Nam đã quay về bar vì còn phải làm việc.

Bạn gái đã về, còn Đông Hà ở lại bar. Một khó khăn tiếp theo là nhân viên chỉ được về khi khách hàng đã về hết. Đông Hà thấy nếu đứng mãi ở đó cũng sẽ sinh nghi nên anh đã đi ra ngoài, cải trang thành một người chở xe ôm, đội mũ bảo hiểm che phần nào đầu tóc và gương mặt, tìm cách lân la đứng chờ ở cửa quán. Khi bị bảo vệ đuổi mấy lần anh tìm cách kể hoàn cảnh: “Tớ già cả rồi, để cho tớ đứng đây còn kiếm được cuốc khách, chứ ra ngoài kia thì làm gì có…”, kết quả là bảo vệ đã đồng ý cho anh đứng ở cửa, lại còn dặn anh đứng thật gọn vào. Đúng ý mình muốn nên Đông Hà khấp khởi mừng. Thức đêm, sự mỏi mệt buồn ngủ khiến đầu óc anh nặng trĩu. Đợi mãi đến hơn 4h, Nam mới xuất hiện, mặc quần áo khác, đội mũ bảo hiểm. Đông Hà báo cho nhóm bám xe đối tượng chuẩn bị di chuyển.

Tưởng Nam sẽ lên xe về ngay, nhưng khi ra khỏi bar, Nam còn ngó nghiêng, xem xét vẻ dè chừng. Vì dù sao, lúc đêm cũng đã có một dấu hiệu làm dấy lên trong lòng đối tượng sự nghi hoặc. Các thám tử đã bám theo Nam đi suốt chặng đường: Hàng Đậu, Chu Văn An, Tôn Đức Thắng rồi thẳng đường xuống Hà Đông, vòng vào khu đô thị Văn Quán. Từ đây, đối tượng bắt đầu “lượn vòng”. Cho dù các thám tử đã thay người liên tục để tránh chú ý của đối tượng, nhưng Nam đã có cảnh giác nên đi lòng vòng. Sau một hồi “lượn lờ”, Nam đi quanh khu nghĩa trang và biến mất hút.

Vậy là không còn cách nào để tìm nữa.

Các thám tử chỉ biết nhìn nhau thở dài, nhóm 4 người ngồi ăn bát bún cho ấm bụng vì đã nhịn cả đêm theo dõi nhưng nuốt không trôi.

Ngày thứ ba

Vì biết thời gian làm việc của Nam rồi nên hôm sau các thám tử không chốt ở bar từ sớm nữa mà huy động thêm lực lượng tới khu vực để đối tượng mất dấu. Mục tiêu được xác định là một đối tượng tinh ranh và thừa cảnh giác vì đã có tiền sử sử dụng ma túy, phiêu bạt.

12h đêm, Công ty VDT cho một nhóm thám tử đến bar nơi đối tượng Nam làm. Vẫn là chờ đợi. Đến 5h30 Nam về. Trên đường về, Nam vô cùng cảnh giác nên đi lòng vòng, rất khó chịu. Thám tử Đông Hà bảo các đồng nghiệp là đối tượng đã cảnh giác thì cứ cho đối tượng thấy có đuôi đang bám theo. Sau đó đến địa điểm định trước thì giả vờ để mất dấu. Đồng thời, một nhóm khác túc trực ngay tại ngã ba Văn Quán, Nguyễn Trãi. Vì chỗ đó gần nơi các thám tử bị Nam cắt đuôi hôm trước.

Khoảng gần một giờ sau Nam đi đến vị trí mất dấu hôm trước, và có vẻ ít cảnh giác đề phòng hơn, có lẽ Nam nghĩ là đã làm mất dấu được những người theo dõi.

Các nhóm vẫn theo sát, nhưng giữ khoảng cách an toàn, nhìn đèn đỏ xe để đi theo và xác định phương hướng đối tượng. Vì là buổi sáng sớm, nên không gian rất yên tĩnh, mọi tiếng động đều phát ra rõ hơn bình thường. Một thám tử nghe được tiếng dựng xe, nhưng đối tượng ranh ma dắt xe nhanh vào trong nên bước đầu chỉ xác định được khu nhà mà chưa xác định chính xác được Nam vào phòng nào, vì đó là một khu trọ.

Thế là đành đợi trời sáng hẳn.

Ngày thứ tư

Tất cả các phòng của khu nhà trọ đều đã đi làm, đi học, chỉ có duy nhất một phòng không thấy mở cửa. Các thám tử phán đoán là do đối tượng đi làm đêm, nên ban ngày sẽ ngủ. Vậy là căn phòng đó được đưa vào tầm ngắm. Các thám tử đứng chốt ở phía ngoài khu trọ.

Đến 11h30, từ phòng đó có một người con gái đeo khẩu trang, đội mũ len, không hở mặt cho nên tạm thời chưa nhận định được có phải Trang hay không. Người này đi ra chợ mua đồ rồi về và không đi đâu nữa.

Đến 17h30, Nam chở một người con gái đi lên Đuôi Cá ăn chiều, các thám tử phân vân, không biết trong phòng có bao nhiêu người, và người con gái bịt kín mặt mà Nam chở đi là ai. Đến quán ăn, người con gái tháo khẩu trang thì các thám tử đã xác định được chính xác là Trang.

Ngay lập tức thám tử Đông Hà gọi điện báo về cho gia đình Trang, nhưng gia đình Trang ở xa chưa thể đến nơi ngay lập tức, nên các thám tử tiếp tục theo dõi.

Nam đưa Trang đến bar, sau đó đến nhà người bạn ở đường Tân Ấp chơi và ngủ lại tại đó. Đến gần 2h sáng, gia đình Trang mới lên đến nơi. Gia đình vào gọi cửa, nhưng chủ nhà không cho vào vì đã quá muộn rồi. Thế là thám tử Đông Hà khuyên gia đình nên ra trình báo, nhờ công an can thiệp giúp đỡ.

Khi công an đến, thì chủ nhà không lý do gì không mở cửa. Quả nhiên, đúng có Trang đang ở đây với người bạn. Gia đình đưa Trang lên xe về ngay trong đêm.

Ngày thứ sáu

Trang lại biến mất.

Một hợp đồng vừa thanh toán hết, một hợp đồng mới lại bắt đầu.

Gia đình cho biết, sau một ngày ở nhà, Trang tỏ ra hết sức bình thường, mọi người khuyên can thì Trang tỏ vẻ tiếp thu và lắng nghe. Hôm sau, Trang xin phép đi với em ra chợ mua sắm, và Trang đi mất.

Ngày thứ

Các nhóm vẫn tiếp tục bám theo Nam, nhưng không có kết quả. Nam đã rất cảnh giác, cứ đi được khoảng 1km là các thám tử lại mất dấu. Chỗ trọ cũ thì đã chuyển đi, chỗ người bạn ở Tân Ấp cũng không thấy đến…

Cứ thế, sau 4 ngày, khi tưởng chừng cuộc tìm kiếm đi vào ngõ cụt, không còn manh mối nào để tìm ra Trang nữa thì đến ngày thứ năm gia đình thông tin cho biết, Trang dùng số điện thoại mới nhắn tin về nhà với nội dung “bố mẹ yên tâm, đừng tìm con nữa…”.

Ngay lập tức, với số điện thoại mà Trang đã sử dụng, bằng hệ thống định vị chuyên nghiệp đã xác định được Trang đang ở thành phố Hải Phòng. Vì gia đình khẳng định không hề có người quen nào ở Hải Phòng nên khả năng cao là Trang đang ở tại nhà Nam hoặc người quen của Nam tại đây. Đội kỹ thuật đã tìm cách liên lạc đến số điện thoại của Nam, nhưng máy đã tắt.

Các thám tử nghĩ ra một cách có thể tìm được địa chỉ nhà của Nam ở Hải Phòng – đó là bar nơi anh ta làm việc.

Một nhóm thám tử lại lên bar trong vai các khách hàng, gặp ban quản lý với lý do rằng Nam nhặt được Iphone, hẹn trả nhưng đã tắt máy và muốn xin địa chỉ nhà Nam để đến gặp và xin lại.

Ban quản lý bar cho biết Nam đã xin nghỉ phép hai ngày để về quê. Lễ tân bấm số điện thoại không liên lạc được. Khi các thám tử muốn xin địa chỉ, ban đầu lễ tân cũng còn giấu và nói là nguyên tắc không được tiết lộ. Nhưng khi các thám tử nói rằng cần thiết sẽ nhờ công an phường xuống giải quyết, nhằm tác động đến tâm lý ngại va chạm với công an của những người kinh doanh nhạy cảm thì mới có được kết quả như ý định.

Thám tử Đông Hà đã huy động người ở Hải Phòng, cho ra đúng địa chỉ đó hỏi thăm, mới biết Nam ở đây có biệt danh là Nam “nghiện”.

15h chiều, Nam xuất hiện. Nhóm 6 người đã theo sát đối tượng, giám sát nhất cử nhất động người ra vào ở khu vực quanh nhà đối tượng.

Khoảng hơn 16h, các thám tử thấy có hai người con gái từ nhà đi ra, nhưng bịt khẩu trang kín mặt, một nhóm thám tử bám theo thì thấy hai người này đi đón một đứa trẻ, sau đó lại đi về, chứ không đi đâu, làm gì khác.

Đến 18h, Nam chở một người con gái ra khỏi nhà, bước đầu xác định có thể chính là Trang. Các thám tử đã khéo léo không để mất dấu đối tượng, và cũng có thể vì nghĩ là “đất nhà” cho nên Nam đi lại ít cảnh giác hơn so với ở Hà Nội. Hai người đi đến quán lẩu ếch, tại đây, người con gái bỏ khẩu trang ra và các thám tử xác định chính xác là Trang.

Ngay lập tức, các thám tử đã thông tin về cho gia đình Trang ở Nam Định đi Hải Phòng.

Sau đó, có thêm một nhóm thanh niên khoảng 10 người nữa đến nhập bàn, cùng nhau ăn uống. Sau đó đi tới quán karaoke. Những đối tượng này cho thấy họ là những cậu ấm cô chiêu chuyên chơi bời, có khi dùng cả thuốc lắc và ma túy. Mà với những đối tượng như vậy, việc tiếp cận được với Trang là rất khó, chứ chưa nói gì đến việc đưa được Trang về.

Một lần nữa, gia đình đã tìm đến công an, nhờ can thiệp. Khi công an vào quán karaoke, mở cửa phòng, thì thấy nhóm thanh niên này đang bắt đầu cắn thuốc. Tất cả bị bắt và đưa về đồn. Sau đó, Trang được giao lại cho gia đình.

Công cuộc tìm kiếm kéo dài gần nửa tháng trời đã kết thúc trong màn đêm. Kim đồng hồ đang chạy sang thời gian ngày mới.

Và kết thúc

Gia đình đã gửi lời cảm ơn chân thành đến Công ty thám tử VDT, đồng thời cung cấp cho các thám tử những thông tin mới.

Trong thời gian ở nhà, Trang đã khai rằng cô bị ép từ nhiều phía quá. Cô thường xuyên bị Nam đánh đập, đe dọa, gia đình Nam ép phải lấy hắn. Nam bảo gì thì phải nghe, đi đâu phải bảo, nếu không thì không biết chuyện gì xảy ra. Tức là Trang bị khống chế tâm lý.

Gia đình đã hỏi các thám tử làm thế nào để có thể tố cáo Nam ra pháp luật. Công ty VDT đã tư vấn cho họ, nhưng trên hết, trong lúc này, gia đình nên trấn tĩnh, dành tình cảm và sự quan tâm cho Trang.

Gia đình đã lên trường xin bảo lưu kết quả học tập, đồng thời có cuộc nói chuyện với nhà trường, nhờ nhà trường thông báo là Trang bỏ học nhằm che mắt đối tượng Nam trong trường hợp hắn đến trường tìm Trang. Đồng thời cắt đứt mọi liên lạc, thậm chí gia đình cũng có cả ý định sẽ chuyển nhà mới, để Nam không thể tìm được…

Vụ việc kết thúc, nhưng nhiều dấu chấm lửng còn để ngỏ. Thời gian còn dài, không biết sẽ còn điều gì thay đổi. Công ty thám tử VDT chỉ mong rằng sẽ không phải nhận các yêu cầu khách hàng liên quan đến vụ việc “Tìm Trang” nữa.

Thám tử tư VDT Đà Nẵng

Facebook
Twitter
LinkedIn
Telegram
Pinterest

Tham khảo thêm

Dịch vụ thám tử