Hùng sẽ lại phải thử Kim. Thật ra lần trước khi thử nhà hàng xóm, Hùng đã dặn ông Chương giấu Kim vì đó cũng đồng thời là thử cả Kim. Nếu cô ta không hề biết thì chuyện “liên kết” với nhà hàng xóm là không có cơ sở. Nếu cô ta biết thì sẽ có phản ứng và qua đó Hùng sẽ đo được… Kết quả là Kim không biết.
“Cân” người tình
Phương pháp thử Kim cũng là tung tin ông Chương sẽ vào Nam để đo thái độ của Kim.
Thực hiện: Hùng thiết kế một bản công văn của công ty ông Chương gửi cho ông. Nội dung: chuyển ông về Nam. Ông Chương để công văn trong bao thư. Sau khi dọn tài liệu, sách vở, ông sẽ đặt bì thư thật hớ hênh sao cho Kim nhìn vào bàn là nhận ra ngay. Tuy nhiên ông Chương phải đánh dấu vị trí bì thư thật chính xác. Nếu có bất cứ xê dịch nào là phải biết…
Sau đó ông Chương đi tắm. Tắm xong nếu thấy chưa xê dịch bì thư thì ông phải kiếm cớ dắt xe đi mua sắm, nhậu nhẹt với bạn bè… Kết quả là bì thư vẫn nằm nguyên chỗ cũ, không có dấu hiệu đã bị động đến! Hùng cho rằng có thể Kim thật sự trong sáng hoặc thật sự cao thủ nên chủ động không xem thư, nhưng cũng có thể ông Chương không làm đúng qui cách, như để bì thư quá kín hoặc đánh dấu không chuẩn nên không phân biệt được đã bị xem chưa…
Hùng thực hiện tiếp bước hai: mấy ngày liền ông Chương cố tình ít nói, buồn rầu, thở dài, bỏ ăn, mất ngủ và uống rượu một mình. Đến lúc Kim phải hỏi vì sao thì ông Chương lại nói: không có chuyện gì quan trọng. Đợi khi Kim không thể chịu được và hỏi nữa thì ông Chương đưa bì thư đựng công văn công ty cho cô xem… Ông Chương kể: Kim rất buồn.
Ông hỏi Kim: “Em muốn về Nam với anh không?”. “Ngay bây giờ thì không được anh ạ. Em còn họ hàng, quê quán. Vào đó lạ lẫm, em sợ. Thôi anh vào đó trước một thời gian rồi mình tính…”. Kim không nhắc gì đến căn nhà mà cô lại có ý quay về quê – Hùng cho rằng những phản ứng đó là hợp logic, không ẩn chứa điều gì khác lạ. Và như vậy với cô gái này vẫn chưa thể kết luận có phải thủ phạm hay không.
Trong bế tắc, Hùng hỏi ông Chương: “Vậy thật ra ông có định đưa Kim theo không nếu sau này ông buộc phải về Nam?”. Ông Chương ngớ ra và nói: “Thật ra chúng tôi chưa bàn đến chuyện đó và tôi cũng chưa nghĩ đến chuyện đó…”. Hùng lại thấy đây là điều không hợp lý.
Vì ông Chương và Kim yêu nhau bằng tình cảm thật, vượt qua bao khó khăn, nghĩa nặng tình sâu và không điều gì ngăn cản họ. Cả hai đều không còn trẻ, lại đã sống chung thì tại sao họ không nghĩ đến chuyện lấy nhau? Ông Chương lại có thêm điều không trung thực với Hùng. Điều không trung thực đó là gì, Hùng lại phải chờ.
Khách từ miền Nam ra
Ông Chương bị khủng bố ngày một căng nhưng Hùng thì vẫn chưa biết phải làm gì tiếp. Không khí căng thẳng bao trùm cả hai đối tác. Hùng không thể chấp nhận chuyện thách đố của kẻ khủng bố: vừa ngang nhiên vừa lộ liễu và thậm chí đã nhìn thấy nhau mà chẳng lẽ bó tay?
Còn ông Chương cũng không thể rời Hùng bởi mỗi ngày một hốt hoảng trước sự tấn công của kẻ địch. Giữa lúc đó, văn phòng công ty có một bà khách từ miền Nam ra nhờ các thám tử theo dõi chồng vì bà nghi ông ta có bồ. Chồng bà làm ở Hà Nội tại văn phòng đại diện của một doanh nghiệp miền Nam.
Theo quy trình làm việc ở công ty thám tử, tất cả dữ liệu (ảnh, tên tuổi, địa chỉ nhà, nơi làm việc của đối tượng và thân chủ) đều được nhập vào phần mềm máy tính. Phần mềm này giúp người truy nhập nhanh chóng tìm lại hồ sơ dù đã nhiều năm, chỉ cần nhấn vào địa chỉ hay họ tên hoặc ngày nhận hồ sơ. Vì vậy khi nhập dữ liệu mới mà có sự trùng hợp thì máy tính sẽ báo ngay.
Và thật bất ngờ, bộ phận vi tính đã báo với Hùng: địa chỉ làm việc của chồng bà khách miền Nam trùng với địa chỉ làm việc của ông Chương. Xem lại tên, tuổi, ảnh thì ông này không phải ông Chương mà là ông Học, phó văn phòng của ông Chương.
Bà khách nói: “Nếu các anh làm tốt việc tôi nhờ, tôi sẽ giới thiệu với các anh một khách hàng nữa. Bà này là bạn thân của tôi. Chồng bà ấy cùng làm ở cơ quan chồng tôi và gần đây lão ta cũng có dấu hiệu bồ bịch”. Qua câu chuyện, Hùng biết bà ta đang nói đến ông Chương. Hùng sửng sốt nhận ra: ông Chương đang có vợ con!
Như vậy cả hai vụ việc: của bà khách và của ông Chương đến lúc này đều quá dễ giải quyết. Tuy nhiên đây cũng là lúc nội bộ công ty thám tử xảy ra một cuộc tranh luận. Có ý kiến cho rằng: lợi dụng thông tin của bà khách để tìm hiểu vợ chồng ông Chương và lợi dụng ông Chương để tìm hiểu ông Học. Như vậy vừa nhàn hạ, vừa đỡ tốn thời gian, công sức, vừa tăng lợi nhuận một cách hoàn toàn hợp pháp, không vi phạm đạo lý.
Ý kiến khác lại cho rằng không được nhận vụ việc của bà khách miền Nam, đồng thời cũng không khai thác bà ta về chuyện gia đình ông Chương. Lý do: nếu sau này vợ chồng ông Học vỡ lở, xô xát, ông Học sẽ ngờ ông Chương mật báo với vợ ông Học chuyện ông có bồ nhí. Mặt khác, ông Chương đã kể nhiều về chuyện ông Học có bồ nhí cho Hùng nghe, chuyện vỡ lở, ông sẽ nghi Hùng chủ động liên hệ với vợ ông Học để gạ bà thuê Hùng điều tra việc chồng bà bồ bịch.
Như vậy dù không có tà ý nhưng công ty cũng mang tiếng lợi dụng, chống lại khách hàng. Cuối cùng ban giám đốc đã phê duyệt ý kiến của Hùng và của đa số anh em. Đó là từ chối vợ ông Học và không khai thác thông tin từ bà: hiện công ty đang quá nhiều việc, sẽ xếp lịch công việc của bà sau. Vụ việc mở ra một hướng hoàn toàn mới và không hề phức tạp, bế tắc như trước đây.
Nhận vợ
Mời ông Chương đến, Hùng nói: “Tình hình rất bế tắc, ông hãy cố nhớ còn ai có thể làm chuyện này, ai muốn ông về Nam không?”. Ông Chương vẫn nói không. Đang mải chuyện trò trên trời dưới đất, bất ngờ Hùng quay ngoắt sang phía ông Chương và nhìn thẳng vào mắt ông hỏi giật giọng: “Thế ông đã có vợ chưa?”.
Ông Chương giật thót mình và hơi bối rối rồi chống chế: “Thì tôi đã khai từ đầu rồi còn gì?”. “Không, ý tôi muốn hỏi là ngày xưa ông đã từng có vợ chưa? Ông đã từng có rồi đúng không?”. Giọng ông Chương rất yếu: “Ờ, thì anh tính đến cái tuổi này rồi ai mà chẳng từng có vợ!”. “Nay vợ ông sống thế nào?”. “À, cũng lâu lắm rồi… tôi không quan tâm…”. “Nhưng chắc con ông thì vẫn không bỏ ông chứ?”. “Không, bỏ sao được! Sắp nhỏ vẫn thường xuyên liên hệ”. “Chắc chúng biết ông đã mua nhà ở Hà Nội?”. “Có, thỉnh thoảng nó vẫn gọi điện vào số nhà tôi mà”. “Con ông ở với mẹ?”. “Ờ, ở với mẹ…”.
Sau một hồi chống chế, ông Chương hỏi: “Thế ông nghi ngờ vợ tôi à?”. Biết ông Chương không muốn nói hết chuyện gia đình vì ông đã trót nói dối Hùng nên Hùng cũng không dồn ép vội vàng. Thế nhưng cũng không thể chờ đợi, Hùng nói: “Đã điều tra thì ai tôi cũng có quyền nghi. Muốn hết nghi thì phải làm rõ xem vợ ông có phải thủ phạm không”.
Hùng ráp nối các tính chất, dữ kiện: nếu thông tin của bà vợ ông Học là đúng thì ông Chương và vợ con vẫn đoàn tụ bình thường. Nếu thông tin của ông Chương đúng thì dù đã chia tay nhưng các con ông vẫn ở cùng mẹ và bà ta cũng sẽ biết địa chỉ và số điện thoại nhà ông. Không đe dọa tính mạng, không làm ầm ĩ ở cơ quan, không lăng mạ tàn tệ mà chỉ “hướng” cho đối thủ con đường “cút khỏi Hà Nội” thì rất có thể đó là vợ ông Chương…
Hùng xin một tuần suy nghĩ rồi sẽ gặp lại ông Chương. Nhưng chưa đến nửa tuần thì ông Chương đã vội vã cầu cứu Hùng. Kẻ khủng bố xuất hiện!
TRÂM ANH
Theo Tuoitre
Văn phòng thám tử VDT