Mất 2 năm đằng đẵng chờ tin con, ông Thanh mới tìm đến văn phòng thám tử để vớt vát hi vọng cuối cùng. Đứa con gái ngoan hiền, học giỏi, tự làm thủ tục bảo lưu với nhà trường rồi đi biệt tích.

Kiếm tìm trong vô vọng

Vợ chồng ông Thanh là chủ một công ty lớn, có hai nhà máy ở Bắc Ninh và Hải Phòng. Căn biệt thự ở Hoàng Mai trở nên buồn thảm kể từ ngày đứa con gái cả bỏ nhà đi.

Ông Thanh vốn gia trưởng, nghiêm khắc. Mọi việc trong nhà nhất nhất theo lệnh của ông. Cô “con gái rượu” đang học năm thứ 2 ĐH Dược Hà Nội tự dưng trầm cảm, ít nói, rồi sắp quần áo đi đâu không rõ.

Ông Thanh liên hệ với nhà trường thì được thông báo: Thủy – con gái ông – đã làm thủ tục bảo lưu kết quả học tập. Bảng điểm của Thủy rất tốt, cô bé ít nói, ít giao lưu với bạn bè. Vài ngày sau khi Thủy bỏ đi, ông Thanh nhận được tin nhắn của một số máy lạ: “Bố mẹ đừng tìm con”.

Gia đình ông Thanh đã báo công an, đăng tin trên đài, báo hi vọng Thủy nhận được tin và trở về. Mới đầu, ông Thanh nghi con mình bị bắt cóc.

Nhưng cô bé chủ động bảo lưu kết quả học tập và nhắn tin về nhà thì không thể có ai bắt cóc được. Cũng không có ai đe dọa ông Thanh. Bà vợ khóc hết nước mắt, gầy xọp vì chờ tin con.

Hay con bé bỏ nhà theo trai? Phía công an đã lục tung các mối quan hệ của cô bé. Từ những đứa bạn học trung học cơ sở, hàng xóm, đến những người có cùng sở thích, câu lạc bộ, những chỗ mà Thủy hay lui tới. Tất cả đều vô vọng.

Đứa bạn thân nhất của Thủy khẳng định Thủy chưa có người yêu. Cô chỉ đi ăn ốc với mấy bạn học từ hồi lớp 10. Chưa bao giờ Thủy nhắc đến tên ai hoặc có biểu hiện gì là có bạn khác giới.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi. Gần tết, người giúp việc trong nhà nghe điện thoại. Giọng Thủy run run:

– Cô nhắn với bố mẹ con là con ổn.

Rồi cúp máy.

Thám tử Minh nhận hợp đồng gói tìm kiếm với dữ liệu mỏng như tờ giấy: một bức ảnh nhận diện, thông tin, ngày, giờ cuộc gọi từ đầu số 0883…xxx đến máy bàn nhà ông Thanh. Cuộc nói chuyện với ông Thanh kéo dài hơn một tiếng.

Thám tử Minh hỏi cặn kẽ, nhưng ông Thanh không nắm được nhiều về con gái mình. Chỉ nói Thủy ngoan ngoãn, giống mẹ. Từ bé đến lớn rất tự giác học tập, ông ít khi phải bận tâm đến. Lý do Thủy bỏ nhà đi rất khó hiểu.

Nhóm thám tử khai thác sâu về cuộc sống gia đình ông Thanh. Ông gia trưởng, áp đặt. Nhiều khi vì áp lực ở công ty, ông về trút hết lên đầu vợ. Bà vợ nhẫn nhịn, ức quá thì ngồi khóc một mình. Trước khi Thủy bỏ nhà đi, vợ chồng ông Thanh to tiếng. Bà vợ viết đơn ly hôn. Ngày tòa án và cán bộ phường về hòa giải, Thủy biết.

Trực giác của thám tử mách bảo Thủy bỏ nhà đi vì giận bố mẹ. Người chạy trốn vì giận sẽ không đi xa. Họ vẫn hi vọng phía bên kia biết được lý do giận dỗi của mình. Nhà ông Thanh khá giả, Thủy cầm bao nhiêu tiền không ai để ý. Nếu đi xa, nhiều khả năng Thủy đi máy bay hoặc tàu hỏa. Cô nàng tiểu thư sẽ không chịu nổi nếu đi xe khách.

Thám tử khoanh vùng: Thủy vẫn đang ở Hà Nội. Manh mối duy nhất còn lại là số điện thoại mà ông Thanh cung cấp. Số này đã bị khóa, chắc chắn là sim rác. Bằng mối quan hệ của 8 năm làm thám tử, Minh nhanh chóng xác định được cuộc gọi phát sinh từ một trạm sóng BTS có vị trí gần khu vực Đền Lừ, phường Hoàng Văn Thụ, quận Hoàng Mai.

Thám tử Minh trình báo Công an phường Đền Lừ, rà lại danh sách tạm trú, không có ai tên Thủy như thân chủ của Minh. Cuộc kiếm tìm dần chìm vào bế tắc.

Một tuần trôi qua. Nỗ lực của nhóm thám tử chỉ là một khu vực khả nghi khu vực hồ Đền Lừ. Cả nhóm năm thám tử đánh dấu trên bản đồ, khoanh từng dãy nhà, con ngõ để đi tìm. Nhóm thám tử gõ cửa từng nhà, mang tấm ảnh chân dung con gái đại gia đến hỏi. Ai cũng lắc đầu không biết. Sau 2 năm, chắc cô bé thay đổi nhiều.

Thủy có thể ở đâu? Mọi dãy trọ, khu tập thể ở Đền Lừ đã được các thám tử đến nhưng không tìm thấy cô bé bỏ nhà đi vì giận bố mẹ.

Hỏi thăm từng người để tìm sinh viên mất tích

Vị khách bí ẩn đi ăn một mình

Thời hạn kết thúc hợp đồng chỉ còn 2 ngày. Ông Thanh đã hết hi vọng, chẳng màng gọi điện hỏi tiến độ công việc của thám tử. Nhóm thám tử bàn bạc lại, chỉ còn khả năng duy nhất: Thủy đi đâu đó qua Đền Lừ, gọi điện về nhà chứ không phải sống ở địa bàn Đền Lừ. Nếu mở rộng ra, tìm theo cách “truyền thống” là mang ảnh, gõ cửa từng nhà, gặp từng người thì chắc một năm nữa cũng không tìm ra.

Thám tử Minh hỏi cộng sự:

– Khi nào thì em nhớ nhà nhất?

– Nửa đêm, trước khi đi ngủ – một thám tử trả lời.

Trước giờ đi ngủ không trùng với giờ cuộc gọi mà Thủy đã gọi về nhà. Vậy còn trường hợp nào?

– Lúc uống cà phê, ăn quà vặt – một nữ thám tử nói.

– Đúng rồi! Ăn vặt – hi vọng lóe sáng trong đầu thám tử Minh.

Minh trở lại trường đại học, tìm gặp cô bạn cùng lớp với Thủy. Linh Đan, bạn thân của Thủy từ những năm lớp 10, nhận lời gặp thám tử ngay. Đan cũng muốn nhanh chóng gặp lại bạn mình.

Kỷ niệm mấy cô học trò ùa về. Ngoài giờ học, Đan, Thủy và nhóm bạn thích ra hồ Định Công chơi, rồi kéo nhau đi ăn ốc ở đầu phố Định Công Thượng.

Thủy thích ăn vặt, cứ hở ra là chén xúc xích, nem nướng hoặc ốc xào. Linh Đan nhắc nhiều đến món ốc xào mẻ ở phố Định Công Thượng. Thủy thích ốc nhỏ, nhiều mẻ, không bỏ đường. Cô nàng có thể xơi cả đĩa ốc to, tối về không ăn cơm…

Các quán ăn vặt quanh hồ Đền Lừ nhanh chóng được đánh dấu, đặc biệt là các quán ốc. Nhóm thám tử có thêm một nhiệm vụ đi… ăn ốc vào 16 giờ chiều – khung giờ cuộc gọi ông Thanh cung cấp.

Hai buổi ăn ốc liên tục, thám tử Bình sợ cả mùi sả, lá chanh. Buổi thứ 3, Bình và một nữ thám tử khác ngồi quán ốc, nhưng chỉ gọi đĩa củ đậu muối ớt thì có một khách nữ vào quán. Vị khách cao dong dỏng, đi một mình, gọi một đĩa ốc xào và một cốc trà chanh.

Rất lâu sau không có thêm bạn nào đến. Cả quán ốc chỉ có vị khách này ngồi bàn một mình. Bình tính tiền, đi qua gần bàn cô bé, bí mật chụp ảnh. Các thám tử khác xác nhận: chính là Thủy.

Bình ra khỏi quán, mặc áo gió khác rồi lên xe của một thám tử đợi sẵn. Thủy ăn xong, đi bộ ra hồ Đền Lừ, ngồi một mình ở ghế đá. Một anh “xe ôm” gần đó vờ bấm điện thoại để chụp ảnh cô bé.

Hơn 19 giờ thì Thủy đứng dậy ra phố Tân Mai, lên xe buýt. Hai thám tử bám theo hai chặng xe buýt thì Thủy xuống rẽ vào ngõ, lên một phòng trọ trên tầng 2 gần chợ Trương Định.

Hơn 7 giờ sáng hôm sau, Thủy đi bộ ra bến xe buýt trên phố Tân Mai, thám tử Bình đợi sẵn. Anh lên xe cùng cô, xuống cuối xe quan sát. Ra đường Giải Phóng, gần Bệnh viện Bạch Mai, Thủy xuống xe bước vào một hiệu thuốc.

Hơn một giờ sau, Bình vào hiệu thuốc mua một lọ C sủi và một hộp thuốc bổ gan. Thủy mặc áo blouse giúp việc trong hiệu thuốc cùng hai nhân viên khác.

Trưa hôm ấy, thám tử Minh báo tin cho ông Thanh đã tìm được Thủy. Bức ảnh xác nhận được gửi qua Zalo không rõ nét, Thủy cũng già dặn hơn nên ông Thanh không nhận ra con. Ông giám đốc cười khẩy:

– Các anh định moi tiền tôi à? Nếu đúng con tôi, tôi thưởng gấp đôi hợp đồng, OK?

Thám tử Minh hẹn 19 giờ sẽ đón vợ chồng ông Thanh đến gặp Thủy. Cánh cửa phòng vừa mở, Thủy sững sờ nhìn hai người. Mẹ Thủy ôm chầm lấy đứa con gái mất tích 2 năm.

Ông Thanh đứng tần ngần rồi ôm lấy cả hai người phụ nữ. Ba bờ vai rung lên theo tiếng khóc. Thám tử Minh bước xuống cầu thang, mắt cũng đỏ hoe…

Facebook
Twitter
LinkedIn
Telegram
Pinterest

Tham khảo thêm

Dịch vụ thám tử