Bá tước Bi-ly là một người chơi cầu lông rất giỏi. Ông cũng đặc biệt thích đi du lịch và thích kết bạn với những người nổi tiếng. Đôi khi ông còn viết sách, ghi lại những chuyến đi thú vị của mình.
Ngồi trong phòng khách của bá tước Bi-ly, trong khi nghe ông Pôn – luật sư riêng của bá tước – kể về thân chủ của mình, thám tử Sê-Lốc-Cốc đưa mắt ngắm nhìn các bức ảnh lớn treo trên tường . Chính giữa phòng khách là bức ảnh ông Bi-ly đang cưỡi ngựa, trông thật oai vệ. Gần lối lên cầu thang là bức ảnh ông đang vung cánh tay phải cầm vợt, đánh cú quyết định, nom thật mạnh mẽ. Hai bên cửa sổ là bức ảnh ông đang đứng cùng mấy ngôi sao điện ảnh nổi tiếng và bức ảnh ông đang kí vào cuốn sách mới viết.
Nhưng thật đáng buồn là bá tước đã bị thiệt mạng trong một vụ tai nạn máy bay cách đây hơn một năm. Chiếc máy bay riêng của ông đã bị nổ và người ta đã tìm thấy những mảnh vụn của nó trong một vùng đầm lầy ở châu Phi. Mặc dù không tìm thấy xác của bá tước và của mọi người trong kíp bay, nhưng nhìn xác máy bay thì ai cũng tin rằng họ đã ra đi vĩnh viễn. Mọi cuộc điều tra, tìm kiếm đều không mang lại kết quả gì.
Vì bá tước Bi-ly không có vợ con và không kịp để lại di chúc nên theo quy định, một thời gian sau, những người có chức trách sẽ phải giao bán ngôi nhà của ông. Kì lạ thay, đúng lúc đó thì bá tước Bi-ly bỗng đột ngột xuất hiện, cứ như “từ trên trời rơi xuống” vậy. Theo lời ông thì ông đã thực sự “trở về từ cõi chết”.
Thám tử Sê-Lốc-Cốc đột ngột hỏi luật sư Pôn :
– Chắc ông rất phấn khởi khi thấy bá tước vẫn còn sống và trở về nhà ?
Ông Pôn không quay lại nhưng vẫn chậm rãi trả lời :
– Vâng… nếu như… đó là sự thật…
– Ông nghi ngờ về sự thật này ?
– Việc tôi mời ông tới đây đã nói lên điều đó. Nhưng tôi không thông thạo chuyện này bằng ông. Người ta có thể may mắn sống sót trở về trong một vụ tai nạn máy bay. Vì những chấn động mạnh người ta có thể mất trí nhớ. Nhưng…
– Ông định nói điều gì ?
– Vâng… Tôi định nói đến điều khó tin được là : toàn bộ hồ sơ của bá tước ở bác sĩ riêng và ngay ở cơ quan cảnh sát cũng đã không cánh mà bay.
– Có thể mọi người nghĩ bá tước không còn trên đời nữa nên chẳng giữ lại hồ sơ của ông ta làm gì… Hoặc là những bộ hồ sơ này cũng bị… một vụ “tai nạn” ?
– Ông có để ý đến những thói quen hàng ngày của bá tước chứ ?
– Có… nhưng… những điều này lại chống lại sự nghi ngờ của tôi…
– Chẳng hạn…
– Ông ta vẫn uống cà phê mà không hề cho đường. Đối với món vịt quay mà ông ta vốn yêu thích không bao giờ ông ta ăn cánh. Buổi chiều ông ta vẫn mê chơi cầu lông chứ không thích quần vợt. Ông ta vẫn thích bật đèn ngủ khi ngủ. Tóm lại là về những thói quen thì…
Sê-Lốc-Cốc đang lim dim chưa nói gì thì cửa phòng bỗng hé mở. Một người đàn ông gày gò, có bộ mặt nhăn nheo bước vào.
Luật sư Pôn niềm nở :
– Xin giới thiệu với bá tước, đây là thám tử Sê-Lốc-Cốc, một người quen của tôi !
– Rất hân hạnh được làm quen – người đàn ông bắt tay thám tử – Ngài đến đây vì công việc ư ?
– Thưa không, tôi chỉ tiện đường ghé qua thăm ông Pôn thôi. Thật may là tôi được gặp ngài. Trông ngài gầy hơn so với trong ảnh. Tôi là người rất hâm mộ những cuốn sách ngài viết về những vùng đất xa lạ đấy, ngài bá tước ạ !
Người đàn ông im lặng hồi lâu rồi nói :
– Rất tiếc là từ ngày trở về đến nay, tôi không viết được chữ nào cả. Ngay cả những cuốn sách tôi viết trước đây mà bây giờ đọc lại tôi cứ nghĩ như là của người khác. Tai nạn thật là một… tai họa !
– Thưa bá tước, tôi chỉ muốn xin ngài tặng cho một cuốn sách có chữ kí của ngài thôi ạ. Thật hiếm có dịp được gặp ngài như hôm nay !
– Rất vui lòng ! – nói rồi người đàn ông với một cuốn sách trên giá, đặt xuống bàn. Ông đưa tay trái, với cái bút lông, chấm vào lọ mực và viết mấy lời đề tặng – Xin tặng thám tử, liệu tôi có thể giúp ngài điều gì nữa không ?
– Có đấy, thưa ông. Bây giờ ông hãy viết vào những trang giấy mà tôi sẽ đưa ngay cho ông bây giờ. Xin ông hãy khai rõ, ông là ai và từ đâu đến ?
Theo bạn vì sao thám tử lại nghi ngờ bá tước là giả mạo?