Giữ chồng

Truyện ngắn của Nguyễn Thị Kim Hoà


-Bằng chứng đâu mà ông nghĩ bà nhà ngoại tình? – Vị thám tử râu con kiến vuốt vuốt mớ tóc loe hoe trên cái đầu hói bóng lưỡng hỏi.

Người đàn ông thoáng một chút bực bội. Cặp mắt hấp háy của tay thám tử làm anh có cảm giác hắn đang giễu cợt mình. Mẹ hắn chứ, bị “cắm sừng” thôi mà. Không có những thằng bị cắm sừng như anh thì lấy đâu nuôi béo những đứa chuyên rình mò như hắn.

Cố lấy cân bằng lại đầu óc để làm xẹp đi cơn tức tối vừa vô cớ đến, anh hắng giọng, mặt khoác lên vẻ đạo mạo quen thuộc.

– Đó là linh cảm của tôi thôi. Từ một số kết luận rút ra sau những hành vi cư xử kì lạ của vợ tôi. Còn bằng chứng thì xin lỗi… nếu có thì tôi chẳng đến chỗ các anh!

Tay thám tử cười trừ, ra bộ hối lỗi vì mình đã hỏi một câu khá là vô duyên.

Vị thân chủ này xem ra cũng không phải là một tay vừa. Bốn mươi tuổi đã là chủ của công ti xuất nhập khẩu tiếng tăm, với mớ cửa hàng đại lí chân rết dài dằng dặc. Lại thêm cái mã bảnh bao, phong độ. Kiểu như hắn khỏi cần vung tiền cũng có khối đứa xin chết. Thế mà giờ lại nơm nớp lo vợ cắm sừng. Nghĩ cũng lạ.

– Xin lỗi, nhưng để thuận tiện cho việc chúng tôi tìm bằng chứng, ông có thể cho biết rõ một số hành vi, cách cư xử mà ông cho là kì lạ ở bà nhà?

– À. Cô ấy hay ra ngoài, ăn mặc đẹp. Một tuần cô ấy đi shopping hai đến ba lần, toàn sắm sửa quần áo. Cô ấy cười nói suốt, khi cười cô ấy cười thành tiếng, rất to, rất sảng khoái. Hừm…Tối hôm qua cô ấy còn diện một cái áo ngủ mỏng tang. Sáng nay lại vừa phôn báo tôi chiều nay bắt đầu học khiêu vũ, không nấu bữa tối được. Đó là những việc trước giờ vợ tôi không bao giờ làm.

– Không bao giờ làm? – Tay thám tử trợn lồi cặp mắt, lặp lại lời người đàn ông.

– Phải.

– Vợ ông… bà ấy không bao giờ cười to?

– Đúng. Cô ấy thuộc loại kiểu người cổ, ưa ba kiểu đi nhẹ, nói khẽ, thùy mị nết na. Khi cười với chồng cô ấy còn che miệng lại nói chi đến ra tiếng khành khạch hô hố như bây giờ.

– Bà ấy trước giờ cũng không hay shopping này nọ?

– Không. Vợ tôi sống rất tiết kiệm, nếu không muốn nói là hà tiện. Cả năm cô ấy đi mua sắm chừng vài lần, mà toàn canh mua mấy thứ hàng giảm giá. Cô ấy hay nhắc nhở tôi bớt vung tiền. Cô ấy cứ quen với cái kiểu tằn tiện khổ sở lúc chúng tôi còn trẻ ấy.

– Bà nhà cũng không hay ra ngoài hay bạn bè?

– Cô ấy chẳng bao giờ thích tụ tập đông người. Trước cô ấy còn làm thủ thư, ngày còn bước chân hai lần ra đường. Sau vì con bé Út hay ốm đau quặt quẹo, tôi khuyên cô ấy nghỉ hẳn ở nhà để chăm sóc con. Thế là cô ấy ở rịt trong nhà, tiệc tùng công ty cũng không muốn bước chân đi.

– Xin lỗi, tôi hỏi câu này hơi thiếu tế nhị một chút. Lúc nãy ông có nói đến chi tiết bà nhà rất lạ khi mặc một cái áo ngủ mỏng tang, trước giờ chuyện đó…

– À về chuyện đó thì… Như tôi kể vừa rồi với ông đấy! Vợ tôi thuộc loại người cổ, cô ấy…nói thế nào nhỉ…rất hay e thẹn. Nói chung cô ấy là loại người mà khi chồng lỡ đẩy cửa buồng tắm quên không khép thì lập tức la toáng lên đỏ bừng mặt mũi, dù đã ngủ chung giường với nhau 17 năm, lại có cả hai mặt con. Thế đấy! Nên việc cô ấy… thế nào nhỉ…ừ thì…cô ấy khá bạo dạn, khá chủ động, là một việc rất lạ!

– Tôi hiểu – Tay thám tử gật gù. Người đàn ông lại thấy gai mắt với vẻ lim dim, đắc ý trên mặt hắn. Chắc không phải hắn đang nghĩ giờ mình không kham nổi bà vợ bỗng dưng hừng hực nên nghi ngờ vợ ngoại tình đấy chứ. Rõ khỉ. Không dưng lại đi dốc ruột gan với hắn. Không biết có được nên cơm cháo gì.

Người đàn ông nén một cái thở hắt ra bực bội, đứng dậy bắt bàn tay vị thám tử chìa ra trước mặt.

– Ông yên chí, sẽ có kết quả sớm! – Tay thám tử giọng chắc nịch.

Người đàn ông giấu vẻ bối rối, đường bệ ra khỏi căn phòng ngợp mùi thuốc lá. Vị thám tử khẽ vạch tấm mành che nắng trên cửa sổ nhìn xuống đường. Người đàn ông đang bước những bước dài đến chiếc xe hơi mới cáu, mình đen bóng. Cửa kính quay xuống, một gương mặt đẹp liêu trai xuất hiện với mớ tóc vàng cuốn lọn xoăn tít, cặp môi tình tứ vẽ thành nụ cười mê hồn. Tay giám đốc lẫn người đẹp liêu trai biến mất thật nhanh trong chiếc xe bóng lộn. Vị thám tử nhìn chiếc xe lướt êm trong ánh nắng cuối ngày, khẽ cười ruồi.

Thế mới là đàn ông chứ nhỉ!

Xoa xoa cặp đùi nõn nà của cô ả thư ký riêng đang ngồi gác chéo trên chân mình, người đàn ông vẫn không dứt được suy nghĩ ra khỏi cái dáng tung tẩy hớn hở ra khỏi nhà của vợ chiều nay.

Minh họa Hà Trí Hiếu.

Học khiêu vũ thôi mà. Có cần vui đến vậy không? Có gì ở cái lớp học ấy khiến cô ta háo hức nôn nao đến thế chứ? Cô ta chẳng thèm cất giùm cái cà vạt anh cố tình quăng bừa trên đầu tủ lạnh như thường lệ, cũng chẳng thèm hở môi thắc mắc một tiếng sao hôm nay anh về sớm thế. Lượn lờ qua lại trước tấm gương, quần quần, áo áo, rồi môi đỏ mắt xanh, xách ví đầm ra khỏi cửa, không kịp dặn dò hay hỏi han chồng cơm nước thế nào.

Cô ta vội vàng gì chứ? Ai đang chờ cô ta ở cái lớp học khỉ gió đó. Một lão già rửng mỡ, một tay sồn sồn dẻo mồm, hay một thằng trẻ măng giỏi đào mỏ. Trường hợp thứ ba là nguy hiểm nhất. Cô ta đang hơ hớ, hừng hực thế kia chắc mẫn là đích nhắm của mấy thằng lõi ấy. Phi công trẻ lái máy bay bà già, đây không phải là thứ mốt thịnh hành hiện giờ sao? Huống hồ vợ anh giờ nhìn thoáng qua cũng thấy ngon cơm hơn mấy bà bụng đầy mỡ, tay đầy vàng.

Ngày xưa cô ta không là hoa khôi cũng là á khôi của trường đại học chứ chẳng chơi. Bởi vậy anh mới khốn khổ làm anh thợ cưa si tình đến hai năm ròng. Lúc nàng nhận lời yêu, thậm chí mắt anh còn rơm rớm muốn khóc vì sung sướng nữa kia. Thời yêu đương đẹp và lãng mạn thế đấy. Cưới về rồi nhìn mặt nhau riết, đẹp đẽ, lãng mạn, yêu thương gì cũng dần đi sạch, đi ráo trọi. Lắm lúc nhìn vợ tay quệt mũi con, tay gãi sồn sột trong cái áo vạt quăn lò xo thỗn thện cặp vú ướt sữa, anh gớm không chịu được. Làm ăn đã có tí đỉnh, nhà cũng không còn thiếu thốn như lúc mới cưới, vậy mà cô ta vẫn cứ thích lôi thôi lếch thếch trong mấy cái áo nhìn coi chẳng giống ai. Nói đến thì dằn dỗi: “Con nhỏ tôi mặc vậy cho thoải mái, anh thích ngắm gái đẹp thì lên công ty anh mà ngắm!”. Nghe càng thêm bực.

Đợt công ty khai trương loạt cửa hàng đại lý đầu tiên, đám nhân viên cứ xì xào sau lưng: “Bà vợ sếp mặc quần áo như đồ si-đa”, làm anh muối mặt về gắt um lên. Thế là từ đấy, đố mà nhấc được chân cô ta đến tiệc tùng này nọ. “Tôi sợ tôi lại làm xấu mặt chồng tôi”. Mỗi lần cái giọng mát mẻ ấy cất lên là anh biết trước sau gì cũng người trong phòng ngủ, người ôm mền gối ra sa lông. Đôi khi ngồi ngắm vợ ngủ, anh không khỏi băn khoăn một cách ngờ nghệch: Biết đâu hồi đó mình cưới nhầm người. Cô gái hoa khôi, á khôi tươi trẻ ngày xưa với người đàn bà mệt mỏi, nhàu nhĩ, cáu bẳn cả trong giấc ngủ này cùng là một người sao… Sợ thật.

Đàn bà sao dễ làm người khác ngấy đến tận cổ thế này không biết.

Anh rút ra khẳng định chắc nịch này từ liên tiếp những người đàn bà qua đường sau đó. Như nhau cả. Tất cả bọn họ đều cố tỏ ra ngoan ngoãn, nũng nịu ở giai đoạn đầu rồi từ từ ngày một ghê gớm, ưa yêu sách, hay đòi hỏi. Một mình vợ hành hạ anh với thứ đó là quá đủ. Không phải vướng víu dính dáng đến con cái như với vợ, anh chẳng ngại ngần gì mà không rẫy họ ra cái một.

Riêng con bé thư ký đang nằm trong lòng anh lúc này thì lại khác. Không biết thật hay đùa, hai tháng trước cô nàng hô hoán lên rằng có thai. Đứa bé chưa ra đời để nhờ ADN xác minh thực hư lời nói ấy. Tạm thời anh cũng ưu ái cho cô nàng cái phòng trên khu chung cư cao cấp gần công ty. Dù sao nó cũng là con bé biết điều nhất trong những đứa anh từng cặp. Không phải chỉ một lần anh nghĩ đến trường hợp đứa bé sinh ra đúng thật là con anh. Sẽ thế nào nhỉ? Nếu vợ anh biết, nhất định cô ta sẽ bù lu bù loa lên và vác ra tờ đơn ly dị. Kí hay không? Nếu vợ anh làm quá thì kí quách cho xong. Đứa bé mới sinh đâu có tội tình gì. Không thể bắt nó không cha. Hai đứa con anh đủ lớn rồi, chắc chúng cũng hiểu. Còn vợ anh…Tình yêu 17 năm còn gì nữa mà níu kéo.

Vậy mà giờ xem ra anh phải cân nhắc, sắp xếp lại ý nghĩ hay lởn vởn trong đầu mình hai tuần trước. Tất cả cũng vì hình như có một cái gì đó nhầm lẫn trong tính toán của anh. Anh phát hiện mình đang ghen lồng ghen lộn với những thay đổi gần đây của vợ.

Cô ấy bỗng nhiên lại trở về như 17 năm trước, mà có khi còn có cái gì đó hấp dẫn hơn. Đàn bà chỉ có đang yêu mới tràn trề sức sống như thế, đẹp hẳn lên như thế. Không thể nào là yêu chồng được. Có còn gì mới mẻ nữa đâu. Chắc chắn là cô ấy đang say một thằng đàn ông khác, một thằng trẻ tuổi. Chắc chắn. Cứ xem cách sửa soạn của cô ấy thì biết, tóc duỗi thả ngang lưng, màu son, màu mắt, màu áo toàn là những màu làm trẻ ra chừng chục tuổi. Đêm toàn diện váy ngủ phong phanh. Khi thì đen tuyền làm nổi bật màu da trắng nõn nà, khi thì trắng toát lại đi kèm với underwear sặc sỡ, nửa kín nửa hở làm nhức cả mắt. Đêm chạm tay vào da thịt bỗng dưng mướt rượt của vợ, anh giật mình thon thót. Ngoài anh ra còn có thằng đàn ông nào được ôm cái thân hình mướt mát, gợi tình này nữa không?

Cơn ghen vụt bùng lên làm mụ mị cả đầu óc. Hóa ra anh vẫn còn yêu vợ. Người ta nói ghen là một biểu hiện xác thực của tình yêu còn gì.

Tay thám tử chết tiệt. Hắn chẳng được tích sự gì. Đều đều gởi những tấm ảnh vợ anh xách túi shopping, cà phê, tán gẫu hay tưới hoa bên cửa sổ làm gì chứ. Anh đâu thuê hắn làm thợ chụp ảnh riêng cho vợ anh. Cứ như hắn đang sưu tầm ảnh nàng. Hay hắn cũng bị vẻ quyến rũ kỳ lạ của nàng mê hoặc mất rồi.

Chỉ có mỗi bức ảnh hắn vừa gởi sáng nay còn nên cơm cháo chút đỉnh. Hiềm một nỗi hắn chỉ chụp được cái lưng thằng trai lơ đó. Tấm ảnh trong tay anh run lên bần bật. Vợ anh cười rất tươi, xem chừng còn tươi hơn cả bó hồng mà thằng khốn đó đang đặt vào tay nàng. Còn cái ánh mắt dạt dào yêu thương đó nữa. Này, cô đã là gái có chồng rồi đấy, thưa cô! Anh gầm ghè. Khuôn mặt người phụ nữ rạng rỡ chiếm gần trọn hết khuôn hình. Tấm ảnh càng ngày càng bỏng rát trong túi áo khi anh gần về đến nhà. Để xem cô ta nói thế nào. Sao cô ta dám.

Người đàn ông giẫm mạnh chân trên mớ sỏi lát vườn nghe lào xào. Khung cửa chữ nhật hiện ra trước mắt. Và…Gì thế này. Cái lưng áo vàng, cái đầu tóc húi cua, cái dáng cao cao, gầy gầy đang thấp thoáng sau cửa kính phòng ngủ vợ anh không phải còn đang ở trong túi áo anh sao. Anh sững lại, chết điếng bên bậc cửa.

Cô ta… Cô ta dám dắt cả nhân tình về nhà sao? Khốn nạn. Chụp cây đánh gôn trên cái kệ ở góc nhà, anh như lao về phòng ngủ trong cơn điên tiết.

– Ba! Ba làm gì…

Bóng áo vàng đột ngột quay mặt lại.

Cái gậy sắt trong tay anh rơi đánh cộp trúng chân đau điếng. Đứa con trai 17 tuổi lật đật chạy đến săm soi cái chân ba nó.

– Trời…Ba có sao không ba?

Sững sờ mất mấy giây, người đàn ông mới cảm giác tiếng nói trở lại trên đầu lưỡi:

– Sao… con ở đây? Về… về hồi nào ba không biết?

Đứa con trai cười giòn, tiếng cười ấm trầm như một người đàn ông thực thụ.

– Con mới về hôm qua. Mấy mẹ con định âm mưu hù ba hết hồn chơi, ai dè bể sớm quá!

– Con…con không ở bên đó lo học, về chi đây? – Người đàn ông vờ nghiêm mặt. Đứa con trai du học hai năm vụt lớn đến bất ngờ, nhìn từ sau lưng anh không còn nhận ra nó nữa.

– Nghỉ lễ mà ba…Con nhớ nhà quá nên xin mẹ về đó. Với lại phải về để ăn mừng kỉ niệm ngày ba ngỏ lời cầu hôn mẹ xinh đẹp của tụi con chứ, đúng hông mẹ?

Vợ anh hiện ra sau khung cửa mỉm cười thay cho câu trả lời. Nụ cười rạng rỡ làm bừng sáng lên khuôn mặt thanh tú, hình như hai má nàng còn thoáng ửng hồng. Trước mặt anh vẫn là cô á khôi của 17 năm trước. Và như chàng trai si khờ của ngày ấy, anh ôm lấy vợ trong tiếng vỗ tay huýt sáo hoen hoét của đứa con trai 17 và con bé 14 vừa từ đâu ào vào như một cơn gió.

Người phụ nữ xinh đẹp rời vòng tay chồng, nhẹ ra bên ngoài khép cửa. Chẳng âm thanh nào lọt được qua cánh cửa gỗ dày.

– Sao rồi?

– Xong hết rồi chị. Thằng ấy đang vã lắm…Đớp ngay thôi! Huống hồ nó thương con bé đứt ruột.

– Kế hoạch ngày mai sao?

– Em trực tiếp lên gặp. Bảo định ghé chung cư đưa cho ảnh vài tấm hình, không dè gặp sự lạ, chụp luôn cho ảnh coi. Nói vậy được không chị?

– OK. Nhớ mào đầu làm bộ nghiêm trọng lên. Lão nhà chị coi vậy chứ nặng tình với nó lắm. Cú này là phải dứt đẹp. Mà này…Ảnh chụp nét không?

– Nét cực! Thằng lõi ấy hé cửa cho em chĩa ống kính vào mà lại.

– Vậy ổn. Mai cứ thế nhé!

Người phụ nữ cúp điện thoại khi tiếng dạ gãy gọn của tay thám tử lọt rành rọt lọt vào tai. Trong kia chồng chị vẫn còn say giấc ngủ. Mãi mãi anh phải là của chị. Không gì khác được. Người đàn bà lướt ánh nhìn âu yếm lên toàn bộ căn nhà thân yêu. Cả mái ấm yên bình này nữa. Cũng sẽ mãi là của chị. Không ai được quyền phá vỡ nó. Không ai cả!

Bằng những bước chân hạnh phúc, người đàn bà trở về giường ngủ, rúc đầu vào vòm ngực chồng, chị từ từ nhắm mắt.

Ngày mai. Một ngày mới bắt đầu.

Một tuần sau, tay thám tử râu con kiến ngồi vuốt ve cái thẻ ATM mới cáu, khoan khoái cười mãi một mình vì vô tình lướt trên mặt báo hàng chữ:

“Công ty xuất nhập khẩu X. cần tuyển một thư ký giám đốc. Điều kiện: Nam, tốt nghiệp đại học…”

Công ty thám tử tư VDT Sài Gòn

Facebook
Twitter
LinkedIn
Telegram
Pinterest

Tham khảo thêm

Dịch vụ thám tử