Hà Nội, tháng 6 năm 2023. Sương mù giăng kín quốc lộ 32, dẫn từ nội thành Hà Nội đến huyện Ba Vì. Thám tử Trần Phong, 34 tuổi, lái chiếc Mazda cũ kỹ, mắt dán vào con đường ngoằn ngoèo. Anh là một thám tử tư nổi tiếng, không vì những vụ án lớn, mà vì khả năng lần ra sự thật từ những chi tiết nhỏ nhất. Điện thoại rung. Một tin nhắn từ số lạ: “Tôi cần anh điều tra một vụ mất tích tại biệt phủ của gia đình tôi ở Ba Vì. Người mất tích là em trai tôi, Hoàng Minh. Gặp tôi lúc 20h, quán cà phê Đồi Gió, Ba Vì.” Kèm theo là ảnh một người đàn ông trẻ, khoảng 25 tuổi, tóc rối, đứng trước một căn biệt phủ cổ kính nép bên sườn đồi.
Phong nhìn đồng hồ. 19h15, ngày 12 tháng 6. Anh tăng tốc, cảm nhận không khí lạnh buốt len qua khe cửa xe. Một vụ mất tích ở biệt phủ? Có vẻ không đơn giản, nhất là khi Ba Vì từ lâu đã nổi tiếng với những câu chuyện kỳ bí.
Quán cà phê Đồi Gió, Ba Vì, 20h. Hoàng Lan, 30 tuổi, mặc áo len xám, tóc buộc cao, ngồi ở góc quán, ánh mắt lo lắng. Cô giới thiệu mình là chị gái của Hoàng Minh, chủ một công ty du lịch tại Hà Nội. “Minh mất tích cách đây ba ngày,” Lan nói, giọng run. “Cậu ấy đến biệt phủ của gia đình để nghỉ ngơi, nhưng sau đó không liên lạc được. Tôi tìm thấy điện thoại của Minh trong vườn, màn hình vỡ, và… một vệt máu nhỏ trên cỏ.” Lan đưa cho Phong chiếc điện thoại bọc trong túi zip và một tấm ảnh biệt phủ – một tòa nhà ba tầng kiểu Pháp, tường loang lổ, bao quanh là rừng thông.
Phong hỏi: “Cô có nghi ngờ ai không?” Lan ngập ngừng: “Minh đang tranh chấp thừa kế với chú tôi, Hoàng Văn Thành. Chú ấy muốn bán biệt phủ để trả nợ, nhưng Minh phản đối. Ngoài ra, Minh có mâu thuẫn với một người bạn, Nguyễn Đức Anh, thường xuyên đến biệt phủ chơi.” Phong ghi chú, nhận thấy Lan đang giấu điều gì. “Tôi sẽ đến biệt phủ ngay tối nay,” anh nói. “Cô có chìa khóa không?” Lan gật đầu, đưa anh một chùm chìa khóa đồng cũ kỹ.
Ngày 1: Biệt phủ bên đồi, 22h. Biệt phủ nằm chênh vênh trên sườn đồi, cách trung tâm Ba Vì 10km. Cổng sắt rỉ sét kêu cọt kẹt khi Phong đẩy. Không khí lạnh, mùi thông hòa quyện với đất ẩm. Anh bật đèn pin, bước vào sảnh chính. Nội thất phủ bụi, tranh treo tường phai màu, một chiếc đồng hồ quả lắc đứng im. Phong kiểm tra khu vườn sau nhà, nơi Lan tìm thấy điện thoại. Dưới ánh đèn pin, anh phát hiện thêm một vệt máu khô trên đá, kéo dài đến bụi cây rậm. Anh chụp ảnh, lấy mẫu máu đất bằng dao nhỏ, bỏ vào túi.
Trong căn phòng Minh ngủ, Phong tìm thấy một cuốn sổ tay. Bên trong ghi: “Thành đang che giấu điều gì đó ở tầng hầm. Đừng tin Đức Anh!” Phong nhíu mày. Tầng hầm? Anh kiểm tra sơ đồ biệt phủ, phát hiện một cánh cửa sắt ẩn sau cầu thang, khóa chặt. Anh quyết định quay lại vào sáng mai, mang theo dụng cụ phá khóa.
Ngày 2: Văn phòng Hoàng Văn Thành, Hà Nội. Phong lái xe về Hà Nội, đến văn phòng của Hoàng Văn Thành ở phố Lê Văn Lương. Thành, 50 tuổi, tóc muối tiêu, mặc vest, tiếp Phong với vẻ dè chừng. “Minh mất tích? Tôi không biết,” Thành nói. “Cậu ấy hay đến biệt phủ để nghỉ ngơi, nhưng chúng tôi ít nói chuyện. Tôi chỉ muốn bán biệt phủ để trả nợ ngân hàng, nhưng Minh không đồng ý.” Phong hỏi: “Ông có chìa khóa tầng hầm không?” Thành tái mặt, lắc đầu: “Tầng hầm bỏ hoang từ lâu, tôi không biết gì về nó.”
Phong để ý trên bàn làm việc của Thành có một tấm ảnh gia đình cũ, chụp tại biệt phủ 20 năm trước. Trong ảnh, Thành đứng cạnh một người phụ nữ lạ, không phải vợ ông ta. Anh chụp lén tấm ảnh, ghi chú: “Người phụ nữ này là ai? Liên quan đến tranh chấp thừa kế?”
Rời văn phòng, Phong tìm Nguyễn Đức Anh, 27 tuổi, một freelancer thiết kế đồ họa, tại một quán cà phê ở Ba Vì. Đức Anh tóc dài, mặc áo hoodie, thái độ bất cần. “Tôi với Minh là bạn, nhưng gần đây cãi nhau vì tiền,” Đức Anh nói. “Cậu ấy mượn tôi 50 triệu, không trả. Tôi đến biệt phủ tuần trước để đòi, nhưng không gặp.” Phong hỏi: “Cậu có biết tầng hầm biệt phủ không?” Đức Anh cười khẩy: “Tầng hầm? Chỗ đó ma mị lắm, Minh bảo có tiếng động lạ vào ban đêm.” Phong nhận ra Đức Anh đang che giấu điều gì.
Ngày 3: Biệt phủ, tầng hầm. Phong quay lại biệt phủ lúc sáng sớm, mang theo dụng cụ phá khóa. Cánh cửa sắt tầng hầm kêu rít khi mở. Không khí ẩm mốc, tường loang lổ, ánh đèn pin chiếu lên những thùng gỗ cũ. Anh tìm thấy một chiếc rương khóa chặt, bên trong là giấy tờ đất đai của biệt phủ và một lá thư viết tay: “Thành, anh đã hủy hoại gia đình tôi. Biệt phủ này là lời nguyền, và anh sẽ trả giá.” Chữ ký: Nguyễn Thị Mai.
Phong tra cứu: Nguyễn Thị Mai là vợ cũ của Hoàng Văn Thành, qua đời 15 năm trước trong một vụ tai nạn xe tại Ba Vì. Anh nghi ngờ Thành có liên quan đến cái chết của Mai, và Minh đã phát hiện ra bí mật này. Anh chụp ảnh lá thư, rời tầng hầm, nhưng khi bước lên cầu thang, anh nghe tiếng bước chân phía sau. Quay lại, không có ai. Chỉ có tiếng gió rít qua khe cửa.
Ngày 4: Công an Ba Vì. Phong liên hệ một người bạn ở Công an Ba Vì, nhờ kiểm tra hồ sơ vụ tai nạn của Nguyễn Thị Mai. Kết quả: Mai chết do xe mất lái trên đường đèo Ba Vì, nhưng có dấu hiệu phanh bị cắt. Vụ án khép lại vì thiếu bằng chứng. Phong nghi ngờ Thành đứng sau, và Minh có thể đã tìm thấy manh mối trong tầng hầm.
Anh quay lại biệt phủ, kiểm tra camera an ninh gần đó. Một đoạn video mờ cho thấy Đức Anh rời biệt phủ vào đêm Minh mất tích, tay cầm một chiếc túi lớn. Phong tìm Đức Anh tại Hà Nội, ép anh ta nói sự thật. “Được rồi!” Đức Anh gào lên. “Tôi thấy Minh cãi nhau với một người đàn ông ở biệt phủ tối hôm đó. Tôi không biết là ai, nhưng Minh bảo tôi rời đi. Tôi lấy túi đồ của Minh vì nghĩ cậu ấy nợ tôi tiền.”
Phong kiểm tra túi đồ: quần áo, laptop, và một USB. Trong USB là đoạn ghi âm Minh nói: “Chú Thành, tôi biết chú giết cô Mai để chiếm biệt phủ. Tôi có bằng chứng. Nếu chú không dừng lại, tôi sẽ giao cho công an.”
Ngày 5: Đối chất. Phong hẹn gặp Hoàng Văn Thành tại biệt phủ. “Ông đã giết Nguyễn Thị Mai để chiếm quyền sở hữu biệt phủ, đúng không?” Phong hỏi, đưa ra lá thư và đoạn ghi âm. Thành cười lạnh: “Cậu không có bằng chứng. Minh chỉ là thằng nhóc hoang tưởng.” Nhưng khi Phong bật đoạn ghi âm, Thành tái mặt, lao đến giật điện thoại. Phong né kịp, khóa tay Thành lại.
Anh gọi Công an Ba Vì. Trong lúc chờ, Phong kiểm tra khu vườn, phát hiện một hố đất mới đào sau bụi cây. Đào lên, anh tìm thấy Minh – còn sống, nhưng bị trói, miệng dán băng keo. Minh kể: “Chú Thành đánh tôi ngất, nhốt tôi dưới hố. Ông ta muốn tôi biến mất để bán biệt phủ.”
Công an ập đến, bắt Thành. Minh được đưa đến bệnh viện. Lan đến, ôm em trai khóc nức nở. Hóa ra cô nghi ngờ Thành từ lâu, nhưng không dám tố cáo vì sợ liên lụy gia đình. Phong giao bằng chứng cho công an: lá thư, ghi âm, và mẫu máu. Thành khai nhận đã cắt phanh xe của Mai 15 năm trước để chiếm biệt phủ, và nhốt Minh để ngăn cậu tiết lộ sự thật.
Kết thúc. Đêm 17 tháng 6, Phong ngồi trên ghế đá bên Hồ Gươm, ánh đèn phố cổ phản chiếu trên mặt nước. Lan nhắn tin: “Cảm ơn anh. Gia đình tôi đã thoát khỏi lời nguyền.” Phong mỉm cười, nhấp ngụm cà phê đen. Biệt phủ bên đồi không còn là bí ẩn, nhưng Hà Nội vẫn đầy những câu chuyện chờ anh giải mã.