PN – Tôi từng có một gia đình hạnh phúc khiến không ít bạn bè ngưỡng mộ. Nhưng rồi một ngày, tôi đã mất tất cả chỉ vì quá tin chồng.

Từ đi qua đêm…

Anh là dân làm ăn, nên hằng ngày thường về trễ. Khi thì bận tiếp đối tác, khi thì khách hàng mời… Lần nào anh cũng thuyết phục tôi bằng những lời lẽ hết sức dịu dàng, hợp lý: “Anh vì công việc, vì gia đình thôi. Anh muốn kiếm được nhiều tiền để lo cho em và các con một cuộc sống đầy đủ. Anh có thích thú gì chuyện nhậu nhẹt đâu, hết giờ làm việc cũng muốn về nhà với vợ chứ. Em cứ nghĩ đi, anh dại gì mà lăng nhăng. Em phải tin tưởng anh chứ”.

Nghe anh nói cũng có lý. Công việc của anh không bắt buộc tám tiếng ngồi tại cơ quan, léng phéng với ai, anh có thể tranh thủ bất kỳ lúc nào, làm sao tôi biết được. Đã vậy, nhỏ bạn thân của tôi còn đế thêm: “Khách sạn từ bình dân đến cao cấp mở cửa 24/24 đón “thượng đế” giải quyết chuyện ngoại tình. Mấy cha hay ngoại tình là nghiêm chỉnh số một về giờ giấc với vợ con. Đàn ông ăn vụng chùi mép khéo lắm mi ơi”. Nghe cũng hợp lý! Hơn nữa, tôi cũng từng chứng kiến cảnh các đôi tình nhân đi ăn vụng trong giờ nghỉ trưa nên tin anh.

Phần anh, để tôi yên lòng, anh luôn gọi điện thoại báo mỗi khi đi nhậu. Lần nào anh gọi điện tôi cũng nghe được tiếng những người cùng công ty, hoặc bạn bè của anh mà tôi biết. Thậm chí nhiều lần, anh còn nhờ anh bạn chơi rất thân với gia đình tôi gọi về, thông báo họ đang nhậu chung, mừng hợp đồng lớn. Ngoài tật nhậu vì 1001 lý do, anh không có điều gì đáng chê trách. Anh được nhiều bạn bè, đồng nghiệp của tôi nhận xét là người hiền lành, sống có trách nhiệm, thương yêu gia đình. Buổi trưa, dù có đi làm xa mấy, anh cũng tranh thủ chạy vội về nhà ăn cơm với vợ con. Anh nói: “Buổi chiều hay đi nhậu quá, trưa phải về nhà ăn cơm với bà xã, không bà xã giận thì… anh ra đường!”. Nghe kiểu anh nói, đố bà vợ nào giận được. Không hiểu tại sao lúc đó tôi lại tin chồng tuyệt đối. Mà không riêng tôi, một số bạn bè, đồng nghiệp cũng tỏ ra “ngưỡng mộ” hạnh phúc của chúng tôi. Chị bạn thân còn nói: “Đàn ông thời nay mà chịu về nhà ăn trưa với vợ là hơi bị hiếm đó nghen”. Tôi càng tin anh nhiều hơn.

Lâu dần thành quen, tôi không còn cảm giác ghen tuông mỗi khi anh đi nhậu về khuya, mà chỉ còn nỗi lo anh say xỉn, lỡ có chuyện gì không hay xảy ra dọc đường. Thấy tôi lo lắng khi anh về nhà trong trạng thái say mèm, hoặc thức chờ đến nửa đêm, anh tỏ vẻ áy náy: “Tội nghiệp em quá. Thôi lần sau để em đỡ lo, anh nhậu xỉn quá thì ghé nhà bạn ngủ luôn”. Sau lần ấy, thỉnh thoảng anh lại gọi điện thoại về nhà lúc nửa đêm, giọng lè nhè say rượu nhưng vẫn đầy âu yếm: “Em ơi, anh xỉn quá, bữa nay ngủ lại nhà anh Y, chú X… Em đừng lo,ngủ ngon nhé. Bà xã của anh là số một”.

…Đến đi khỏi nhà

Theo thời gian, tần suất ngủ lại nhà bạn vì xỉn của anh cứ tăng dần. Ban đầu, anh còn về nhà lúc sáng sớm, sau đó chuyển sang buổi trưa với lý do: “Nhậu xỉn quá, dậy sớm không nổi. Mở mắt ra chỉ kịp ăn sáng đã đến giờ hẹn với đối tác”. Từ một tháng ngủ nhà bạn một lần, dần dần anh ngủ lại nhà bạn mỗi tuần một lần, thậm chí có tuần hai lần.

Dù anh vẫn tỏ ra chăm sóc con cái, lo lắng cho gia đình, nhưng linh cảm của người vợ mách bảo với tôi: “Hình như tôi đã đặt niềm tin nhầm chỗ”. Đất trời như sụp đổ dưới chân khi tôi nghe vợ của “lính” anh thú nhận: “Anh có bồ nhí. Say xỉn ngủ lại nhà bạn chỉ là cái cớ để anh ở lại nhà người phụ nữ kia. Tôi biết nhưng không dám nói với chị, vì chỉ có vợ chồng tôi biết điều đó. Giờ thấy anh ấy đã quá lậm, tôi nghĩ mình có lỗi nếu vẫn giấu chị…”.

Nghe tôi khóc, kể mình vừa phát hiện chồng chung sống như vợ chồng với một cô gái khác đã gần hai năm, nhỏ bạn thân nhất của vợ chồng tôi phản ứng dữ dội: “Mày khùng hả, tự nhiên đi đặt chuyện nói bậy bạ!”. Suy cho cùng, phản ứng của nó chẳng lạ, bởi chính tôi cũng từng nghĩ chồng mình đang bị đặt điều, vu khống. Khi tận mắt nhìn thấy anh mặc quần đùi, ở trần trong nhà người phụ nữ đó, tôi cứ ngỡ mình đang mơ hay đã nhìn nhầm người…

Hóa ra, bao nhiêu năm nay, anh về nhà buổi trưa để tạo niềm tin cho tôi, để buổi tối anh lại đến với người phụ nữ kia mà không bị tôi nghi ngờ. Đau đớn hơn, những lần anh nói đi công tác, đi đám giỗ… là những lần họ chở nhau đi nghỉ mát. Tôi đã tin anh, không mảy may nghi ngờ.

Tôi đã phải trả giá quá đắt cho niềm tin của mình. Giờ đây, anh tỏ vẻ hối hận, muốn quay về, nhưng niềm tin trong tôi đã không còn. Nhỏ bạn thân của tôi khuyên: “Con người ai cũng có sai lầm, điều quan trọng là có biết nhận ra sai lầm để sửa chữa không. Không ai đánh người quay lại, mày nên tha thứ cho anh ấy”. Tôi có thể tha thứ, có thể tiếp tục chung sống với anh để các con tôi vẫn còn một gia đình, nhưng thật lòng, tôi không hình dung được quan hệ của chúng tôi sẽ ra sao, tôi sẽ cư xử thế nào khi tôi không còn chút niềm tin với người bạn đời của mình.

Đào Nguyên

{Nguồn phunuonline}

Thám tử VDT

Facebook
Twitter
LinkedIn
Telegram
Pinterest

Tham khảo thêm

Dịch vụ thám tử