Thamtuhanoi – Thời tiết dạo này thật dễ chịu. Đã mấy tuần nay trời nắng ráo, ấm áp. Trên đường tới nơi xảy ra vụ mất cắp, thám tử Sê-Lốc-Cốc mê mải ngắm phong cảnh thành phố qua cửa kính ô tô. Đường sá sạch sẽ, mọi người ăn mặc đẹp, hình như ai nom cũng vui tươi hơn. “Giá như được ra ngoại ô chơi vài ngày thì tuyệt biết bao !” – Thám tử nghĩ thầm.


– Chúng ta tới nơi rồi ! – Người lái xe dừng xe rồi vội vã bước xuống mở cửa.

Lần này vụ trộm xảy ra tại văn phòng một công ty nhỏ chuyên bán buôn nước ép trái cây. Trước cánh cửa văn phòng, có một cảnh sát và một số người đang đứng. Viên cảnh sát không cho phép ai được vào văn phòng.

– Xin chào ngài thám tử ! – Viên cảnh sát tỏ vẻ vui mừng – Chúng tôi mong ngài mãi ! Tôi chưa cho một ai bước vào để giữ nguyên hiện trường đấy ạ.

– Tốt lắm ! – Thám tử vừa nói vừa ngó vào quan sát căn phòng – Ai có thể kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra tại đây nào ?

– Tôi ạ ! – Một trong số những người đang đứng trước cửa bước vội về chỗ thám tử. Anh ta mặc bộ com-lê lịch sự, áo sơ mi trắng, thắt chiếc cà vạt rất hợp màu.

– Tôi là Đê-vít, công tác tại văn phòng này. Đây là phòng làm việc của tôi. Mấy hôm trước, tôi có hẹn một khách hàng là cuối buổi chiều hôm qua sẽ gặp nhau tại đây để tôi trao một số lượng tiền mặt khá lớn. Chính vì thế, chiều qua, trước giờ ngân hàng đóng cửa, tôi đã đến rút tiền. Khi tôi vừa từ ngân hàng trở về thì không ngờ, vị khách hàng kia lại gọi vào máy di động của tôi, báo rằng không đến được, xin hẹn một buổi khác. Tôi rất lo, không biết phải giải quyết số tiền ra sao cho an toàn. Lúc ấy đã rất muộn nên cả giám đốc, cả thủ quỹ, tài vụ đều đã đi về hết. Tôi đành tìm cách giải quyết một mình. Tôi nghĩ mãi rồi quyết định sẽ không mang tiền theo người, mà để lại trong phòng làm việc.

– Thật là một quyết định thiếu chín chắn ! – Thám tử Sê-Lốc-Cốc ngắt lời – Anh thừa biết căn phòng này nằm ở tầng một, cửa sổ lại không có lưới sắt bảo vệ !

– Vâng, đúng như vậy, nhưng từ trước tới nay tôi chưa bao giờ để thứ gì quý giá trong phòng nên chưa lường tới. Lúc đó, tôi cũng đã nghĩ đến phương án nhỡ đâu đúng đêm nay trộm đột nhập thì sao. Nhưng tôi đoán là nếu thế thì nhất định chúng sẽ phá két sắt. Chính vì vậy, tôi đã không cất tiền vào két mà giấu vào ngăn kéo bàn làm việc. Tôi không hề nói điều này cho bất cứ ai. Thế mà, thật không ngờ, điều tôi lo xa lại thành hiện thực ! Sáng nay, khi đến làm việc, tôi thấy cửa kính bị đập vỡ, trên nền nhà có vết bùn đất, còn chiếc ngăn kéo đựng tiền thì bị phá.

Nghe xong, thám tử Sê-Lốc-Cốc bước vào căn phòng. Ông đưa mắt quan sát thật kĩ : trên nền nhà có những vết giày dính bùn đất bê bết, kính trên cửa sổ bị vỡ, ngăn kéo bị phá, két sắt và mấy chiếc tủ thì vẫn còn nguyên vẹn.

– Anh đã dọn dẹp gì trong căn phòng này chưa ? – Thám tử hỏi Đê-vít.

– Chưa ạ, tôi chưa hề dọn dẹp bất cứ thứ gì. Tất cả vẫn y nguyên như lúc sáng tôi đến.

– Không thể y nguyên được ! Có lẽ sợ nguy hiểm nên anh đã quét sạch những mảnh kính vỡ trên nền nhà chăng ?

– Thưa không, tôi không thấy trên nền nhà có mảnh kính vỡ nào cả. Tôi chưa quét dọn gì đâu. Xin thám tử hãy ra tay bắt tên trộm càng nhanh càng tốt !

– Nếu anh muốn như vậy thì hãy làm ơn đưa tay đây để tôi còng lại.

– Tại sao lại như thế được ? Căn cứ vào đâu mà thám tử bắt tôi chứ ?

– Có gì là khó hiểu đâu, anh bạn ! Tôi chỉ căn cứ vào chính những lỗi mà anh phạm phải khi tự tạo hiện trường giả để đánh lừa hướng điều tra thôi. Có ba lỗi rất nghiêm trọng đấy, anh bạn ạ ! Đê-vít đỏ bừng mặt, cúi đầu nhận lỗi.

Tất nhiên, anh ta vẫn chưa tìm ra những lỗi mà mình đã mắc phải. Các bạn có thể chỉ ra không ?

Tham tu tu Ha Noi – Dich vu tham tu – Cong ty tham tu

Facebook
Twitter
LinkedIn
Telegram
Pinterest

Tham khảo thêm

Dịch vụ thám tử